ZingTruyen.Info

[12 chòm sao] Werewolf - Săn sói

Chương 14: Phía bên kia cánh cửa

ann_home

- Chỉ một phút nữa thôi nó sẽ đánh hơi được chúng ta.

Lời của Bạch Dương khiến tất cả mọi người đều tái mặt. Cậu mong rằng những gì mình đang thấy chỉ là ảo ảnh. Nhưng tiếc rằng ba ma sói kia là hiện thực, tiếng gầm gừ cùng mùi hoang dã và chết chóc tỏa ra từ chúng hoàn toàn lấn át cái lạnh của mùa đông.

- Có thể xử lý được không?

Ma Kết đứng chắn trước Xử Nữ, cậu đẩy con bé về phía sau. Có lẽ đó thứ bản năng của một người con trai, luôn bảo vệ phái yếu.

- Không thể. Ngay cả khi ba người chúng tôi hợp sức còn bị một con hành cho ra bã, nói gì đến ba con. - Kim Ngưu lên tiếng bác bỏ.

- Không phải do anh ta xen vào nên mọi người mới suýt thất bại à? - Xử nữ liếc mắt về phía Bạch Dương.

- Gấp ba không chỉ là số lượng thôi đâu, nó còn gấp ba về trí tuệ bầy đàn.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Tìm cách chạy khỏi đây.

Ánh mắt Bảo Bình nghiêm túc đến mức Ma Kết không thể phản biện. Nhưng chạy sao? Chạy làm sao mà chúng không phát hiện? Đó là điều khó khăn chẳng khác gì với việc đương đầu với chúng.

- Phía nam sân bóng là chuồng chó. Nó được xây thấp hơn bề mặt sân. Nếu chúng ta men theo con đường dưới đó sẽ không bị phát hiện. Nhưng vấn đề là...

Mọi người im lặng lắng nghe, âm lượng Bạch Dương phát ra nhỏ đến mức họ gần như phải tập trung hết sức để nhìn cả khẩu hình miệng. Bạch Dương cảm thấy việc phải đi dọn dẹp khu vực chuồng chó lần trước có lẽ là may mắn, nhờ vậy cậu mới biết đến con đường này.

- Vấn đề là chúng ta phải chạy ra đó trong vòng ba mươi giây.

Bàn tay cậu chỉ về phía nam. Tại vị trí cách họ mười mét, đúng như Bạch Dương nói, nơi đó có một cầu thang dẫn xuống dưới. Hơn nữa chỗ đó còn nhiều cây cỏ cao, dễ dàng ẩn nấp.

- Ba mươi giây thì chúng sẽ không phát hiện ra chúng ta, tuy nhiên phải hành động hết sức yên lặng.

- Câu trước và câu sau của anh như vả vào mặt nhau vậy.

Đó gần như là điều không thể, Xử Nữ nhún vai. Nếu tập trung toàn bộ sức lực vào đôi chân, họ chắc chắn không thể kiểm soát được những tiếng động ngoại cảnh.

- Nếu chúng ta hướng sự chú ý của nó về nơi khác trong ba mươi giây thì sao?

Tất cả nhìn về phía Ma Kết, trong lòng bàn tay cậu là hai món đồ sặc sỡ vô cùng bắt mắt. Món đồ được lũ trẻ yêu thích, thứ luôn có mặt trong các cuộc vui, món đồ đáng lẽ ra không thể xuất hiện tại một nơi như thế này.

- Pháo hoa!? Cậu lấy đâu ra vậy? - Song Ngư không giấu nổi sự bất ngờ.

- Đừng quan tâm tiểu tiết, ném chúng về phía xa rồi chuồn thôi.

Ma Kết đưa mắt ra hiệu với Bảo Bình, đồng thời ném cho cậu một cây pháo.

- Đếm đến ba rồi dùng hết sức bình sinh mà chạy nhé.

Khoảnh khắc hai cây pháo được tung lên không trung, tất cả bàn chân của họ cùng rời khỏi mặt đất đang đứng. Ánh sáng đủ màu sắc truyền đến từ phía sau chiếu rọi một vùng không gian rộng lớn, cùng với đó là những âm thanh vang dội. Song Ngư ngoảnh mặt lại, tại nơi cô nhìn thấy, không chỉ ba, rất nhiều ma sói khác đang tập trung vì tiếng động.

- Sao nhiều như thế chứ? Đúng là không thể tin nổi.

Kim Ngưu ngồi thụp xuống đất sau khi đảm bảo rằng ma sói không thể nào đánh hơi ra họ được nữa. Ma Kết quan sát tình hình qua khe hở trên bức tường đã bong tróc lớp sơn, lộ ra những viên gạch đỏ cũ kĩ đã tồn tại nhiều thập kỷ. Lũ ma sói túm tụm lại quanh cây pháo hoa đang xịt dần, rồi khi nhận ra đó không phải con mồi mong muốn, chúng tru lên và bắt đầu đập phá xung quanh để tìm kiếm.

Một cảnh tượng thiếu lý trí đến mức quỷ dị.

- Làm gì tiếp đây, nơi này cực nhiều ma sói, nếu cứ ở đây sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

- Đây là cổng sau, chúng ta phải tìm đường ra ngoài bằng cổng trước.

Bảo bình mở thư mục hình ảnh lên, trong đó là sơ đồ trường học, cậu chỉ vào vị trí cổng chính của ngôi trường.

- Không thể băng qua khuôn viên của học viện, nơi đó trống trải, vô cùng nguy hiểm.

Song Ngư dùng ngón tay vẽ dấu X lớn vào phần khuôn viên trong sơ đồ.

- Băng qua sân là cách nhanh nhất để ra khỏi đây.

Là một người ghét sự chậm trễ, Xử Nữ hoàn toàn muốn chọn con đường nhanh nhất để rời khỏi nơi này.

- Quá mạo hiểm! Khuôn viên phía trước có đường nối với sân bóng, ma sói ở đây có thể ra đó. Nếu bị phát hiện, chúng ta hết đường mà chạy, chỉ còn cách đi qua các dãy phòng học.

Bảo Bình phóng to khu vực phòng học, có ba dãy nhà. Nếu đi theo con đường đó thì họ sẽ phải đi vài vòng mới ra được đến cổng.

- Tất nhiên vẫn có rủi ro, nhưng sẽ thấp hơn.

Khoảng lặng kéo đến. Tất cả bọn họ đều phải suy nghĩ và đưa ra lựa chọn. Rủi ro thấp nhưng khó rời khỏi đây hay rủi ro cao nhưng nhanh chóng đến được cổng chính.

- Kim Ngưu có thể cảm nhận được ma sói trong phạm vi gần, nếu đi đường vòng, năng lực đó có thể sẽ giúp chúng ta.

- Chị ta có thể cảm nhận được ma sói mà ban nãy không nhận ra ba ma sói kia à? - Xử Nữ nói một cách bâng quơ.

- Năng lực chứ không phải bản năng. Làm sao tôi khởi động kịp khi vừa đặt chân vào kết giới chứ?

Kim Ngưu trừng mắt.

- Đủ rồi, ngưng chuyện gây gổ và đoàn kết một chút đi! Hết hôm nay hai đứa muốn đánh nhau gì anh cũng không can, nhưng giờ hãy có tinh thần hợp tác, được chứ?

Bầu không khí và hoàn cảnh căng thẳng khiến ngay cả một người luôn bình tĩnh như Bảo Bình cũng phải sốt ruột. Nhận ra sự tức giận đan xen trong lời nói của cậu, cả Xử Nữ và Kim Ngưu chỉ còn biết im lặng tuân theo.

- Vậy chọn con đường nào đây?

Bạch Dương nhìn tất cả một lượt, trong đầu cậu cũng đã sớm đưa ra phương án.

Trường học buổi tối luôn là một trong những địa điểm đáng sợ nhất. Có vô vàn câu chuyện kinh dị và bí ẩn xoay quanh chủ đề trường học. Những lớp học xếp sát nhau, trong mỗi lớp đều dựng bốn dãy bàn thẳng tắp không có gì khác biệt. Cách bố trí đều đều tạo nên một không gian bức bối không có nhịp điệu hay cảm xúc. Chúng cứ lặp lại trong từng lớp, qua mỗi tầng, tựa như một mê cung vô tận thiếu vắng sự sống con người.

Kim Ngưu cẩn thận bước chân lên từng bậc thang làm bằng gỗ nhân tạo. Bảo Bình và Bạch Dương đi trước. Cô nhắm mắt lại cảm nhận, mọi giác quan lúc này dường như đều trở nên nhạy bén hơn. Kim Ngưu có thể cảm thấy được mạch sống của tất cả những sinh vật sống truyền trong không khí.

- Bên trái nguy hiểm, rẽ phải đi. - Cô nói nhỏ với cả nhóm sau khi chắc chắn với cảm giác của mình.

Sau khoảng nửa tiếng, họ đã thành công vượt qua hai dãy nhà mà không chạm mặt ma sói. Bảo Bình quan sát sơ đồ, chỉ cần đi qua dãy nhà trước mặt này họ có thể thoát khỏi nơi đây.

- Có vấn đề rồi. - Bảo Bình nheo mắt. - Dãy nhà tiếp theo là khu vực sắp bị gỡ bỏ, chỗ đó bị chặn, chúng ta phải lên lầu hai và xuống bằng cầu thang thoát hiểm.

- Đùa sao trời!!

Tất cả đồng loạt thốt lên. Đích đến đã gần ngay trước mắt, vậy mà còn phải đi đường vòng. Thật sự trớ trêu. Dẫu vậy, hành trình vẫn phải tiếp tục.

Vì là khu vực sắp gỡ bỏ nên tòa nhà này cũ kĩ và ẩm thấp hơn hẳn. Mạng nhện chăng đầy trên các bức tường tạo thành những lớp màn màu xám bạc. Nơi đây giống như một nghĩa địa của các loại côn trùng. Xác chúng treo đầy trên từng lớp mạng nhện, chỉ còn lại chiếc vỏ rỗng tuếch. Có lẽ chúng đã từng vùng vẫy đến điên cuồng, nhưng vẫn chẳng thể thoát khỏi sợi tơ, cho đến tận lúc chết vẫn treo mình trên đó.

- Có cảm nhận thấy gì không?

Ma Kết phủi bớt đống mạng nhện bám trên tay áo. Tầng hai có vẻ thoảng đoãng và ít bụi bặm hơn tầng dưới. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ soi sáng con đường phía trước. Dãy hành lang trống trải dần hiện ra, sâu hun hút như lối ngõ dẫn vào địa ngục.

- Sao thế?

Câu hỏi trước đó không có lời hồi đáp khiến Ma Kết dần cảm thấy lo lắng. Kim Ngưu lúc này chỉ im lặng nhìn vào bức tường đối diện như muốn xuyên thủng nó. Một giọt mồ hôi lăn dài từ trên trán rồi rơi xuống mặt đất phủ đầy bụi.

- Không có gì hết.

- ?

- Không cảm nhận được ma sói trong tòa nhà này.

Vẻ mặt cô thoáng hiện nỗi bất an. Sự yên tĩnh tuyệt đối này khiến cô có dự cảm không lành.

- Không có? Thật kì lạ, các dãy nhà thông nhau mà chúng không vào đây sao?

Song Ngư ngó mặt quan sát dãy hành lang phía trước, hoàn toàn vắng lặng, vì bóng tối mà khó có thể nhìn xa hơn.

- Có lẽ ma sói mắc bệnh sạch sẽ chăng?

Lời nói đùa vu vơ của Xử Nữ chẳng khiến tâm trạng mọi người nhẹ nhõm hơn. Nó tặc lưỡi chán nản rồi vô tư tiến về phía trước, chẳng hề bận tâm đến những nguy hiểm có thể lao ra từ trong bóng tối.

- Đi qua phòng hóa học cũ này là sẽ tới cầu thang thoát hiểm.

Đứng trước cửa phòng bằng nhôm đã hoen gỉ, Bảo Bình đưa ra lời thông báo khiến tâm trạng mọi người đều giãn ra. Cầu thang thoát hiểm sẽ dẫn họ đến vị trí ngay sát cổng ra vào. Song Ngư vặn tay nắm cửa, tiếc rằng chỉ có tiếng "cạch cạch" vang lên khiến cô nổi gai ốc. Cánh cửa hoàn toàn không dịch chuyển.

- Bị khóa rồi.

- Phá cửa được không?

- Em điên à? Muốn gọi ma sói đến đây sao?

Song Ngư cau mày bất mãn trước lời nói quá mức thiếu thận trọng của Xử Nữ. Cô thật sự không hiểu con bé này nghĩ cái gì. Trong khi ai nấy đều hoảng loạn và lo sợ thì nó lại thản nhiên như thể bản thân có chín cái mạng. Ma Kết thì có ý bảo vệ, còn nó lại thong thả như đang dạo chơi tại trung tâm thương mại nào đó. Vô cùng bất cẩn.

Bạch Dương nhìn chằm chằm vào ổ khóa đã bong lớp mạ bạc. Cảm giác vô cùng quen mắt. Cậu đã từng thấy nó ở đâu đó, không lâu trước đây. Cậu cố nhớ lại. Chùm chìa khóa, màu bạc, bàn tay nhỏ nhắn đang tra chìa khóa, là ổ khóa cũ kĩ đó. Bạch Dương khẽ "a" một tiếng.

- Hình như nó cùng loại với chìa khóa phòng kho cũ.

- Cậu nói nhảm gì vậy?

- Ổ khóa phòng kho và chuồng chó đều cùng một loại. Ban đầu tớ nghĩ do trùng hợp, nhưng tất cả ổ khóa ở đó đều mở bằng một chìa. Năm ngoái học viện đã thay mới toàn bộ hệ thống cửa lớp. Nhưng có lẽ những cánh cửa cũ được dùng chung một loại cho tiện. Khu này sắp bị gỡ bỏ, nên hẳn những cánh cửa ở đây đều là cửa cũ.

- Nếu vậy chỉ cần lấy được chìa khóa đó là được đúng không? - Kim Ngưu mừng rỡ reo lên.

- Vậy nó ở đâu?

- À, nó... - Bạch Dương nhớ ra thêm một điều gì đó quan trọng hơn, điều khiến tâm trạng vui vẻ của cậu hoàn toàn sụp đổ. Cậu cúi đầu lí nhí.

- Ở phòng bảo vệ...

Câu nói đó như sét đánh ngang tai tất cả mọi người.

- Phòng bảo vệ ở ngay cạnh cổng chính, nơi ta muốn đến. Chiếc chìa khóa giúp ta tới đích thì nằm luôn tại đích đến. Ồ, woa, anh vừa nói ra một điều hoàn toàn không có tính xây dựng.

Xử Nữ buông lời chế giễu. Nó khoanh tay trước ngực thở một cách não nề. Nếu có thể quay ngược thời gian nó sẽ chẳng bao giờ đi theo bọn họ, chỉ cần chọn con đường nhanh nhất là được rồi. Nó rất ghét việc mọi thứ không theo kế hoạch, và giờ tất cả đang như mớ bòng bong.

- Khoan đã, cậu bảo những loại cửa cũ, vậy cửa tầng thượng thì sao?

Những lời Bạch Dương nói có vẻ không hoàn toàn vô dụng, Ma Kết sực nhớ ra điều gì đó.

- Hình như sân thượng cũng là cửa cũ, có phải chiếc chìa khóa khắc chữ V?

- Đúng rồi sao cậu biết. - Bạch Dương giơ hai ngón tay cái về phía cậu.

Làm sao Ma Kết có thể biết ư? Tất nhiên là cậu biết. Cậu đã dùng chiếc chìa khóa đó để mở cửa sân thượng vào hôm trả bài kiểm tra. Tất nhiên là khi đó cậu dùng chiếc chìa khóa ở phòng bảo vệ. Nhưng bây giờ, nó ở đâu đối với cậu cũng chẳng còn quan trọng.

- Tôi nghĩ mình có thể mở cánh cửa này.

Dứt lời, Ma Kết cho tay vào túi áo, vài giây sau, cậu lấy từ đó ra một thứ dài và dẹt, những đường răng cưa gấp khúc phản chiếu ánh đèn điện thoại, ánh lên màu bạc. Thứ đó, lẽ ra nó đang nằm ở phòng bảo vệ.

- Cậu làm cách nào vậy? - Bạch Dương tròn mắt.

- Nói ra hết thì còn gì thú vị chứ!

Bảo Bình lặng lẽ nhìn vào chiếc chìa khóa, không thể nào có chuyện Ma Kết đã mang theo nó từ đầu. Cậu ta lấy nó bằng cách nào đó. Không rõ cách thức nhưng Bảo Bình khá chắc có liên quan đến năng lực của cậu ta. Thợ Rèn. Danh phận của Ma Kết. Cậu bán vũ khí cho các thợ săn. Khác với súng thường, súng được mua từ Thợ Rèn có thể đả thương ma sói. Bảo Bình nghĩ rằng cậu ta có thể yểm sức mạnh vào vũ khí, nhưng cách cậu ta lấy chiếc chìa khóa ra đã phủ nhận khả năng đó. Chiếc chìa khóa đang ở nơi khác, muốn mang tới đây thì có lẽ cần tới năng lực dịch chuyển. Nhưng nếu có năng lực đó thì cậu ta đã có thể dễ dàng thoát khỏi đây chứ không lang thang ở nơi này.

- Không biết cậu đoán được những gì nhưng chắc chắn không đúng hết đâu.

Ma Kết đã nhận ra ánh mắt của Bảo Bình, cậu nở nụ cười thân thiện che đi suy nghĩ thật sự của bản thân, cùng lúc đó, bàn tay kia tra chìa khóa vào ổ.

- Này, mấy cậu ngửi thấy mùi gì không? - Bạch Dương khịt mũi.

- Không, làm gì có.

- Có lẽ là mùi hóa chất, đây là phòng hóa học mà, nhưng tớ chẳng ngửi thấy gì cả.

Dường như chẳng ai có cảm giác giống Bạch Dương.

- Không. Phòng này bỏ trống bao lâu rồi chứ? Không phải hóa chất nó giống như...ưhm...mùi đất ẩm?

- Đất ẩm? Lấy đâu ra chứ? - Ma Kết phì cười, đồng thời vặn chìa khóa vào trong.

- Đúng mà. Lên tầng này mới ngửi thấy. Còn một mùi nữa, cá tanh...? À không...không rõ ràng nhưng nó giống như là...

Bạch Dương dùng toàn bộ ngôn ngữ cơ thể cố minh họa cho cảm nhận của mình nhưng hoàn toàn vô ích, không ai hiểu. Cậu chưa thể nghĩ ra từ nào phù hợp. Thứ mùi mập mờ và mỏng manh khó có thể nhận biết. Ma Kết cứ thế mà phớt lờ lời của Bạch Dương, chẳng ai có tâm trạng quan tâm cái mùi gì đó khi mà đích đến đã gần ngay trước mắt.

Một mùi gì đó giống như... Bạch Dương cố tập trung toàn bộ sức lực vào khứu giác.

Ổ khóa mở ra và rơi xuống sàn, Ma Kết dùng tay kéo mạnh cánh cửa cũ, tạo ra những âm thanh hoen gỉ, lớp bụi đóng ở đó hàng tháng trời vỡ tan rồi bay khắp không trung. Khi cánh cửa mở ra, thứ mùi kia, rõ ràng hơn bao giờ hết, chắc chắn không phải mùi hóa chất, nó ập vào khoang mũi. Hai mắt Bạch Dương mở lớn, cậu thốt ra cụm từ duy nhất cậu có thể hình dung về thứ mùi này.

- MÙI MÁU!

Quá muộn rồi.

Thần Zeus đã dặn không được mở chiếc hộp ra.

Nàng Pandora đã không nghe theo lời ngài nói.

Khoảnh khắc chiếc hộp mở ra...

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra...

TAI HỌA ẬP ĐẾN.

Thứ đầu tiên mà các thợ săn cảm nhận được là mùi máu tươi.

Cửa kính vỡ vụn, những mảnh thủy tinh nằm rải rác trên sàn. Đồ đạc văng tung tóe. Những lọ hóa chất rỗng không nằm lăn lóc ở góc căn phòng. Bàn ghế gãy đôi. Một khung cảnh vô cùng lộn xộn.

Lẫn trong đám bụi, sinh vật nào đó chuyển động. Chẳng khó để họ đoán ra thứ đầy lông đó là một ma sói. Kim Ngưu không thể tin nổi vào mắt mình. Cô chắc chắn rằng bản thân không cảm nhận được bất cứ điều gì bất thường ở tầng này. Vậy mà tại sao? Con ma sói đang loay hoay làm gì đó. Cái đầu nó giật mạnh, bàn chân giẫm lên thứ gì đó như để cố định cho nó không dịch chuyển.

- Nó làm gì vậy?

Song Ngư nheo mắt, cố nhìn qua lớp bụi, và rồi, khuôn mặt cô trở nên trắng bệch vì kinh hãi. Ma Kết gần như nín thở, ánh mắt dính chặt vào thứ ở dưới chân con ma sói, bàn tay chưa kịp rời khỏi tay nắm cửa, cậu ước hàng vạn lần rằng mình đừng mở cánh cửa này ra. Phía bên cạnh, Bảo Bình nhăn mặt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, cậu cẩn thận rút từ balo phía sau một khẩu súng lục. Bạch Dương che miệng cố ngăn cơn buồn nôn, giá như cậu đừng nhận ra thứ ở dưới chân ma sói là gì. Ngay cả Xử Nữ luôn thờ ơ lãnh đạm trước tình hình cũng phải tránh ánh mắt khỏi cảnh tượng đó.

Mỗi người một biểu cảm, nhưng chẳng ai có thể bình tĩnh.

Những vũng máu đỏ thẫm trải rộng khắp căn phòng, bắn cả lên bốn bức tường. Vật trông giống một cánh tay bằng cách nào đó đang treo lủng lẳng trên quạt trần, hở cả đoạn xương. Máu chưa khô nhỏ từng giọt tí tách. Thứ nằm dưới chân ma sói kia tàn tạ đến mức khó có thể gọi đó là một cơ thể. Quái vật vẫn chưa nhận ra họ, nó đang tập trung vào việc khác, cái đầu nó chuyển động, những sợi chỉ rủ xuống. Chẳng mất đến ba giây để Ma Kết nhận ra những sợi chỉ kia thật sự là gì. Những sợi tóc. Cậu chẳng muốn tưởng tượng về thứ đang ở trong mồm con quái vật kia nữa. Cùng với cử động của hàm răng, nó phát ra những âm thanh kinh tởm và ghê rợn.

- Cái gì đây, sao em bảo không có gì?

- Em không biết! Thật sự không cảm thấy gì.

- Rời khỏi đây trước đã. - Song Ngư thúc giục.

Ma Kết lùi chân lại, thật nhẹ nhàng để ma sói không nhận ra. Nhưng rồi một thứ gì đó hình tròn lăn về phía cậu, chạm vào mũi giày màu trắng. Thứ chất lỏng từ vật đó thấm vào lớp vải da. Một nhãn cầu. Ma Kết rùng mình. Cậu nhìn về phía con quái vật, nó từ từ quay lại, cứ như vậy, bốn mắt chạm nhau.

- Nó nhận ra rồi.

Cậu hít một hơi thật sâu.

- Sao vậy?

Xử Nữ toan tiến lại gần, nhưng nhanh như chớp, Ma Kết nắm chặt lấy tay nó, kéo về phía trước.

- Chạy lên tầng trên mau, nó nhận ra chúng ta rồi.

Con ma sói lao ra, phá vỡ bức tường phía sau họ. Tiếng đổ nát vô cùng lớn. Bảo Bình đảo mắt phân tích tình hình từ mọi phía, chẳng mấy chốc lũ ma sói sẽ kéo đến đây. Cậu xoay người, giơ khẩu súng phía nó và bóp cò. Con ma sói nghiêng cơ thể để né viên đạn.

- Nó tránh được sao? - Kim Ngưu bàng hoàng thốt lên.

- Nó phải tránh thì mới được.

- Anh nói gì thế?

Bảo Bình dõi theo viên đạn, nó cắm thẳng vào bình cứu hỏa phía sau. Lớp khói trắng tuôn ra, bao trùm con quái vật, nó mất phương hướng đâm vào lan can bên phải. Lan can đó lập tức sập xuống, cơ thể ma sói mất đà đổ ra ngoài, cứ thế mà rơi xuống dưới.

Ngay từ đầu, Bảo Bình đã không hề nhắm vào con quái vật.

- Nó chết rồi à?

- Tất nhiên là không, chỉ là trò kéo dài thời gian thôi. Thấy căn phòng đó chứ? Cửa ngoài thì khóa, vậy mà nó ở trong đó, cửa sổ thì vỡ toang. Hiểu điều đó là gì chứ?

- Nó trèo từ tầng một lên đây rồi vào bằng cửa sổ...

Kim Ngưu nuốt nước bọt, nếu vậy, việc rơi từ trên xuống, đối với nó chỉ là gãi lưng.

Từ phía sau, tiếng gầm của ma sói vang lên, tựa như hồi trống tử thần.

Mười phút sau.

Tại phòng mĩ thuật ở tầng ba, Bạch Dương và Ma Kết dịch chuyển những bức tranh cũ chặn kín cửa sổ, dù chính họ cũng nhận thức được rằng chỉ cần phẩy tay ma sói cũng có thể đập vỡ cả bức tường chắc chắn. Có lẽ đó chỉ là một biện pháp tinh thần giúp họ trấn tĩnh bản thân.

- Nó đến chưa?

- Có lẽ đang ở cầu thang phía trước.

Phòng mĩ thuật cũ được xây ở cuối dãy hành lang và khuất sau phòng dụng cụ nên khó có thể tìm thấy. Bảo Bình vô tình nhìn thấy nó trên sơ đồ, tất cả quyết định trốn vào đây.

- Chắc tôi sẽ nhớ về ngày hôm nay đến cuối đời.

Ma Kết dựa tấm lưng mệt mỏi vào bức tường đóng đầy bụi bẩn, giọng nói tràn ngập mỉa mai. Càng lúc họ càng xa lối thoát.

- Thứ nó đang ăn... - Bạch Dương rùng mình khi nhớ về những gì mình đã thấy.

- Có thể đó là một thợ săn, cũng có thể đó là dân thường.

Giọng Bảo Bình vọng ra từ trong bóng tối, cùng với đó là tiếng đạn nạp nối tiếp nhau.

- Tớ tưởng dân thường không vào được kết giới?

- Ở đây, chúng ta vừa là kẻ đi săn, vừa là kẻ bị săn. Một ma sói khi bị nhốt trong kết giới sẽ săn chính những thợ săn. Khác với cậu, cậu tự vào kết giới bằng cách nào đó, đôi khi chúng sẽ lôi con người vào, nhưng việc đó tốn rất nhiều năng lượng, chúng có thể chết. Nếu một ma sói làm theo cách đó có nghĩa là nó vô cùng mạnh.

- Mong rằng người xấu số kia là một thợ săn. - Xử Nữ đứng lên ghế nhòm qua cửa thông gió trên cao, sau khi xác nhận ma sói chưa tới nó mới yên tâm ngồi xuống.

- Nếu đó là con người thì chúng ta đụng phải thứ khó nhằn rồi.

- Một người mới bị giết. Vậy mà em chỉ nghĩ về mấy cái đó thôi sao?

Những lời chua xót của Bạch Dương khiến bầu không khí chìm vào yên lặng, ngay cả tiếng nạp đạn cũng không còn.

- Sao không ai nói gì con bé? Có mỗi tớ là cảm thấy buồn vì cái chết của người kia à?

- Không phải, Bạch Dương. Để chuyện tiếc thương ra đằng sau được chứ, chúng ta có quá nhiều vấn đề rồi. Chẳng ai vui vẻ trước chuyện đó cả. Nhưng bây giờ...

- Anh hiểu lầm gì đó thì phải.

Xử Nữ cắt ngang lời Ma Kết, nó đẩy cậu về phía sau. Rồi nó lấy đà và xoay gót chân phải, giáng một cú đá hạ bộ về phía Bạch Dương trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Cậu giơ hai cánh tay bảo vệ đầu của mình, nhưng vẫn lãnh trọn cú đá.

- Em làm gì vậy?

Bạch Dương muốn hét lên, nhưng cậu chưa mất bình tĩnh đến mức quên đi hoàn cảnh của họ. Âm lượng nhỏ đến mức khó mà nghĩ rằng đó là sự tức giận.

- Không giống anh, kẻ đã sống mười bảy năm với tư cách một người bình thường. Bọn tôi chưa từng được trải nghiệm cái cuộc đời màu hồng đó. Không phải chúng tôi hoàn toàn vô cảm trước cái chết, chỉ là chúng tôi ưu tiên cảm xúc, suy nghĩ của một thợ săn hơn là cảm xúc, suy nghĩ của một con người. Cũng như trong chiến tranh, sẽ không có người lính nào từ bỏ khẩu súng chỉ vì có bất cứ ai chết trước mặt họ. Kẻ để cảm xúc lấn át thì sẽ được thần chết đến đón đầu tiên. Hãy nhớ rõ điều đó.

Những lời thốt ra chẳng phù hợp với một cô bé mười lăm tuổi. Bạch Dương hoàn toàn không thể phản bác. Cậu đã đặt cảm xúc của cá nhân lên trên thay vì đồng cảm với họ. Nhưng vốn dĩ thế giới này chẳng tồn tại cái gọi là "hoàn toàn thấu cảm". Chính vì vậy cậu mới cảm thấy đau đớn thay cho họ, những đứa trẻ như họ, như Xử Nữ, đáng ra không nên ở một nơi như thế này, đáng ra không cần phải sống một cuộc đời như thế.

Khoảng lặng cứ thế kéo dài, không một ai lên tiếng, có lẽ chính những thợ săn cũng cảm thấy cay đắng cho số phận của chính mình.

- Em không hiểu, chuyện này chưa từng xảy ra, em hoàn toàn không cảm nhận được nó.

Giọng của Kim Ngưu vang lên phá vỡ bầu không khí. Cô quỳ hai chân xuống mặt sàn, đôi bàn tay run rẩy nắm chặt lấy mép áo. Đến tận bây giờ, cô cũng không thể cảm nhận sự hiện diện của ma sói kia.

- Không phải lỗi của chị, ma sói cấp S có vô số khả năng khác nhau. Có lẽ chúng ta đụng phải Sói Hắc Ám hoặc loại gì đó tương tự.

Bất ngờ rằng người lên tiếng bênh vực Kim Ngưu lại chính là Xử Nữ.

- Sói Hắc Ám?

- Một loại cấp S. Nó có thể ẩn thân. Hơn nữa nó còn có thể nhân đôi sức mạnh của mình.

- Nhân đôi!? Vậy là cấp SS luôn à?

- Chính xác mà nói thì ma sói cấp S là để phân loại những con có khả năng đặc biệt. Vậy nên tuy cùng hạng nhưng sức mạnh của chúng có thể khác xa nhau. Sói Hắc Ám là ví dụ, nó khó xử hơn những con cùng loại khác.

- Sao em biết nhiều thế? - Song Ngư nghiêng đầu, những thông tin mà Xử Nữ nói ngay chính cô còn không rõ tường tận.

- Kinh nghiệm thôi. - Nó hồn nhiên đáp lại.

Lúc này đây, mọi người mới nhớ về tin đồn. Rằng Xử Nữ, Sát Thủ, một kẻ chỉ chuyên săn lùng cấp S. Tuy nhiên, việc nó biết về những chuyện này chưa thể khẳng định tin đồn là sự thật. Nó có thể lấy thông tin từ bất kì thợ săn nào khác.

- Bây giờ làm sao đây, cứ ngồi đây thì cũng chỉ là chờ chết.

Bạch Dương ghé sát tai vào bức tường, âm thanh di chuyển của ma sói dần truyền tới, mỗi lúc một gần.

- Còn làm sao nữa, giết nó thôi.

- Theo lời Xử Nữ thì nó mạnh lắm đấy, không giống thứ chúng ta đã đối phó lần trước đâu.

Kim Ngưu lên tiếng cảnh báo sau khi nghe quyết định của Bảo Bình.

- Cầm lấy đi, cái này phòng vệ tốt lắm.

Phớt lờ những điều mà cô nói, hộp đạn cuối cùng vẫn được lắp vào khẩu PP-2000. Đây là loại súng tiểu liên sử dụng phương thức nạp đạn bằng phản lực bắn, một hình thức nạp đạn tự động. Bảo Bình ngay sau đó đã ném nó cho Kim Ngưu.

- Anh có hiểu tôi nói gì khô...

- Đã bị dồn đến đường cùng rồi.

- !?

- Giờ bước qua cánh cửa này sẽ chết, lẩn trốn mãi cũng chết, đâu còn lựa chọn nào khác chứ.

Kim Ngưu muốn phản đối, việc này mang lại rủi ro quá lớn, nhưng Bảo Bình nói không sai, họ đã hết lựa chọn rồi.

- Anh ta nói đúng, hợp tác nào, dù sao dự định của tôi cũng đổ bể hết rồi.

Từ phía sau, Xử Nữ tiến tới, nó nắm lấy quai xách một chiếc balo chứa đầy vũ khí.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info