ZingTruyen.Com

12 Chom Sao Werewolf San Soi

"Khi mặt trăng nhuốm màu bỉ ngạn,
đàn thú hoang tỉnh dậy săn mồi.
Kìa bầu trời rực đỏ,
thần linh đang nổi giận đó.
Nào những kẻ bại trận,
hãy tìm ra con thú,
lẫn trong đám người..."

Song Ngư tắt chiếc radio đang phát ra những âm thanh cũ kĩ về một bài đồng dao cổ. Những bài đồng dao luôn đem lại cảm giác như vậy, u ám và kì lạ. Cô kì thực chẳng thể hiểu nổi những bài hát đó, nhưng ông của cô lại thích nghe chúng.

Song Ngư sống với ông nội, một thợ săn già đã gần với cửa tử. Cô không có kí ức về cha mẹ. Họ bỏ đi từ khi cô mới ra đời, có thể họ đang làm nhiệm vụ tại một nơi nào đó, hoặc có thể đã rời khỏi thế giới này. Cô chẳng thể biết.

Hơi ấm từ lò sưởi lan tỏa khắp căn phòng. Ngồi ở giữa phòng khách là một người đàn ông già. Những vết sẹo liền với những nếp nhăn trên khuôn mặt. Một người dù từng khỏe mạnh đến đâu cũng chẳng thể chạy thoát khỏi tuổi già. Ông ngồi trên một chiếc ghế gấp, đôi mắt nhăn nheo nhìn ra cửa sổ, miệng lẩm nhẩm những bài đồng dao.

- Con đi đây, thưa ông.

Song Ngư nhìn về phía ông của mình. Cô chẳng có chút mong chờ ông sẽ đáp lại. Tuổi già là cái tuổi không còn minh mẫn, ông của cô cũng không phải là ngoại lệ, dẫu thợ săn có thể lực hơn người, thì sự già yếu cũng không buông tha cho họ.

- Một cơn bão.

Âm thanh già nua và yếu ớt vang lên. Người đàn ông này chưa từng đáp lại những lời chào của đứa cháu gái kể từ khi ông bước qua tuổi tám mươi.

Ông lặp lại một lần nữa.

- Một cơn bão đang đến.

Đôi mắt ông nhìn ra ngoài, nhìn những bông tuyết đang rơi, nhìn ra xa hơn nữa phía chân trời. Hai con ngươi mở lớn, cả cơ thể run rẩy, ông ngã nhào khỏi chiếc ghế.

- Ông à!?

Song Ngư hoảng hốt chạy lại đỡ ông mình dậy. Người ông lặp đi lặp lại những điều về cơn bão. Song Ngư nghĩ rằng đó là do sự thiếu minh mẫn gây ra, cô kéo cửa sổ lại, trấn an ông của mình.

- Con sẽ đóng chặt cửa, bão sẽ không thể vào đây.

Người đàn ông có vẻ đã lấy lại bình tĩnh, nhưng đôi tay vẫn còn run rẩy. Ông nói bằng giọng khàn khàn như chiếc radio cũ.

- Cơn bão sẽ khiến thần linh nổi giận.

Sau khi uống thuốc, người ông chìm vào giấc ngủ. Song Ngư điều chỉnh lại lò sưởi, khóa cửa cẩn thận. Cô rời khỏi căn nhà, chẳng mảy may suy nghĩ về những điều ông nói.

Kì nghỉ đông bắt đầu từ hôm nay.

***

Tại quán cà phê của mình, Song Tử đang lúi húi lau chùi mấy chậu cây cảnh. Quán được dựng ở sâu trong một hẻm ngõ nhỏ, chủ quán đã cố tình làm vậy để người bình thường không đặt chân tới đây. Vậy nên khách tới quán chủ yếu là khách quen, và tất cả bọn họ đều là thợ săn.

Tiếng chuông gió treo trên cửa kính vang lên những thanh âm trong trẻo. Đó là dấu hiệu khi mà cánh cửa vừa mới chuyển động. Những ngón tay Song Tử dừng lại, cô cẩn thận đặt chậu cây về vị trí cũ, quay mặt về phía vị khách mới đến. Tại nơi đó, một chàng trai bước vào. Sau lưng người đó đeo một bao đựng kiếm vô cùng bắt mắt, con ngươi màu tím than phản chiếu khung cảnh đối diện, đuôi tóc dài buộc gọn ra phía sau. Song Tử có thể cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh, không phải vì rung động, mà vì e sợ. Thiên Yết, kẻ mà cô luôn miệng gọi là "tảng băng lạnh" vừa bước vào quán.

"Chuyện quái gì vậy? Người giàu như anh ta sao lại đặt chân vào chốn nhỏ hẹp này chứ?"

Song Tử nở nụ cười ngây ngô và đáng yêu của một thiếu nữ, nhưng những suy nghĩ của cô lại như sắp bốc hỏa đến nơi. Cô đáp lại vị khách bằng những ngôn từ máy móc.

- Xin chào, anh đến một mình sao?

Thiên Yết không trả lời, đó là một điều hiển nhiên, bước vào một mình thì tất nhiên là đi một mình. Hắn bước lên cầu thang, chẳng thèm liếc nhìn menu trên quầy phục vụ.

- Mang đồ uống như lần trước.

Như lần trước? Song Tử lục lại trí nhớ. Cô không thể nhớ nổi cái món mà hắn gọi vào một buổi tối nào đó. Cô đắn đo có nên hỏi lại không, nhỡ hắn chặt lưỡi cô luôn thì sao? Sau một hồi suy xét, Song Tử luống cuống lôi điện thoại ra, cô lục tìm danh bạ. Ánh mắt Song Tử dừng lại ở một cái tên, cô bấm gọi.

Âm thanh tút tút kéo dài, cuối cùng chủ nhân số máy kia cũng có phản hồi.

- Cái gì!? Món mà lần trước Thiên Yết uống? Sao lại hỏi tớ, đi mà hỏi anh ta ý.

- Nhân Mã à, nếu tớ hỏi, hắn sẽ nhìn tớ bằng cái ánh mắt lúc nào cũng hằn học, khó chịu đó. Rồi hắn rút thanh kiếm sau lưng ra, và đầu tớ rơi xuống đất. Cậu muốn tớ chết như thế à?

Ở phía bên kia, Nhân Mã suýt nữa sặc nước. Cậu cẩn thận đặt ly trà xuống bàn, mỉa mai người bạn.

- Cậu đọc nhiều truyện tranh quá à?

- Bây giờ cậu còn đùa được sao? Mau nhớ lại đi!!

Song Tử gần như sắp nhảy dựng lên.

- Người pha chế còn không nhớ thì sao tớ nhớ được.

- Tớ phải pha đồ uống cho bao nhiêu người chứ?

- Đủ rồi, tớ có cuộc hẹn quan trọng lắm, cậu cứ pha matcha cho hắn đi. Thấy bảo mấy tên khùng hay uống matcha để trấn áp thần kinh lắm.

Nhân Mã nhìn vào cốc nước phía đối diện. Ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích. Người ngồi phía trước bật cười, lớn đến nỗi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

- Khùng sao? Cậu đang ám chỉ cái gì vậy?

Kẻ đó nhìn xuống tách matcha của mình.

- Chỉ gợi ý món cho bạn tôi thôi.

Nhân Mã cũng mỉm cười đáp lại, một tay che lấy điện thoại, để âm thanh không truyền sang Song Tử.

- Người ta bảo cậu là kẻ không sợ chết, có vẻ cũng không sai nhỉ?

- Không đâu, tôi sợ chết lắm.

Trái ngược với câu nói của mình, Nhân Mã chẳng để lộ ra chút cảm xúc sợ hãi nào. Vẫn mỉm cười với đối phương, cậu ghé sát điện thoại vào tai một lần nữa.

- Vậy nhé, cúp máy đây.

- A, khoan...

Tiếng tút tút lại kéo dài. Song Tử bấm gọi một lần nữa, nhưng đầu bên kia hoàn toàn không bắt máy.

- Tên xấu xa, xấu xa, sao kẻ xấu xa như cậu ta có thể là bạn lâu năm của mình chứ.

Song Tử đánh vào màn hình điện thoại, trên đó hiện số và ảnh đại diện của người mà cô đang chửi rủa.

- Mấy kẻ khùng thích matcha thật sao?

Song Tử lẩm bẩm một mình.

Thiên Yết ngồi trên tầng hai, hắn tưởng rằng lần trước mình đến vào đêm khuya nên mới không có khách, nhưng xem ra ban ngày cũng chẳng khá khẩm hơn. Khung cảnh cổ điển của quán đi kèm với những tia nắng nhạt màu của mùa đông mang đến những cảm xúc đồng nhất. Vô số mảng màu trầm uất cùng khoảng không gian vắng bóng người khiến nơi này tựa như một chiều không gian khác, hay ở một thế giới thiếu sự sống nào đó. Trong phút chốc, Thiên Yết có cảm giác hắn là cá thể duy nhất còn lại trên thế giới này. Hắn bật cười tự hỏi sao bản thân lại nghĩ thế. Chẳng phải hắn vốn đã quen với việc phải tồn tại một mình rồi sao?

Âm thanh cầu thang cũ vang lên, không cần nhìn hắn cũng có thể đoán ra đó là Song Tử. Hắn vốn chẳng định ghé vào đây, chỉ là tự nhiên muốn uống đồ ngọt, và đây là nơi duy nhất yên tĩnh. Hắn không thích những địa điểm đông người.

Song Tử đặt chiếc cốc nhỏ trước mặt Thiên Yết. Tim cô đập mạnh như đang đếm từng giây còn lại của cuộc đời. Thiên Yết nhìn vào thứ chất lỏng màu xanh trong cốc. Hắn không nói gì mà khẽ nhăn mặt. Hắn liếc nhìn Song Tử, rồi nhìn lại tách matcha, cuối cùng hắn nâng tách trà lên miệng và nhấp một ngụm.

- Đắng!

Khoảnh khắc cảm nhận vị đắng nơi đầu lưỡi, hắn đặt mạnh tách trà xuống.

Song Tử bị âm thanh đó dọa cho sợ hãi. Hai tay cô nắm chặt, cô cúi người thật thấp, rối rít xin lỗi.

- Em...em xin lỗi ạ. Đó là sai sót của em. Em vô cùng xin lỗi. Làm ơn tha cho em.

"Cái gì mà kẻ khùng thích matcha chứ? Đúng là không nên nghe tên đó nói bừa. Nhân Mã! Tên dở hơi đó!!"

Ngoài mặt thì tỏ ra vô cùng hối lỗi, nhưng trong đầu Song Tử đang thầm đổ tội cho Nhân Mã. Trước tiên, cô phải tìm cách cứu vớt cái mạng nhỏ của mình.

- Em sẽ đền cho anh. Phải rồi, nanh sói cũng được, anh cần bao nhiêu?

Thiên Yết nhìn dáng vẻ co rúm của cô gái nhỏ trước mặt. Rõ ràng cô đã đã pha sai đồ uống, vậy mà bây giờ người trở thành kẻ xấu xa trong câu chuyện lại là hắn. Chẳng khó khăn gì để đoán ra lí do, con nhóc này rõ ràng không nhớ lần trước hắn gọi món gì.

- Quên thì sao không hỏi hả?

Đó là một câu bình thường với Thiên Yết, nhưng đối với Song Tử thì nó là sự tức giận cùng cực. Cô cúi đầu thấp hơn nữa.

- Em không dám làm thế lần sau đâu! Xin hãy tha cho em!

- Tôi đâu có giận, cô đừng hành động như sắp bị giết thế chứ?

- Anh sẽ giết em sao ạ?

Từ "giết" vang vào màng nhĩ khiến tất cả từ ngữ xung quanh nó mờ nhòe đi. Song Tử càng lúc càng hoảng loạn.

- Sao tôi lại giết cô chứ?

Thiên Yết tặc lưỡi.

Song Tử suy nghĩ lần nữa. Câu vừa rồi chắc hẳn mang hàm ý gì đó. Hắn ta cố tình nhấn mạnh nguyên nhân sao? Hắn muốn nhấn mạnh tội lỗi của cô sao? Song Tử nhớ Nhân Mã từng bảo mấy kẻ điên thích nói kiểu lòng vòng.

- Em biết tội của mình, em sẽ chấp nhận mọi hình phạt trừ cái chết.

- Hả, cô đang nói gì vậy?

Cuộc trò chuyện này, càng lúc càng đi sai hướng.

Một viên đường lớn được thả vào ly matcha của Thiên Yết. Từ trước đến giờ, chưa bao giờ hắn phải hoạt động cơ miệng nhiều như hôm nay.

- Cô nghĩ tôi sẽ giết cô vì mang nhầm đồ uống sao?

Song Tử ở đối diện chỉ biết im lặng gật đầu. Hiểu lầm đã được giải quyết bằng một cách nào đó mà chính cô còn không rõ.

- Đúng là tôi ghét mấy chuyện phiền phức, tốn thời gian, nhưng cô nghĩ tôi là mafia sao? Hay là tên giết người cuồng loạn?

- Anh còn đáng sợ hơn cả mafia ấy chứ.

Song Tử lí nhí bằng âm lượng chỉ đủ cho bản thân nghe thấy.

- Đúng là ngớ ngẩn.

Thiên Yết nhấp một ngụm trà. Đường đã hòa tan. Dù còn chút vị đắng, nhưng không khó nuốt như hồi nãy. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa tuyết đã lớn hơn, dự rằng sẽ còn tiếp tục kéo dài. Hắn khẽ nhíu mày.

Trên đời này, Thiên Yết ghét nhất ba điều. Một là những thứ màu trắng, hai là những thứ mong manh, và ba là những thứ phiền phức. Tuyết có cả ba đặc điểm đó. Màu trắng, mong manh và phiền phức. Hắn để ý đến ánh mắt song Tử, rõ ràng ban nãy còn sợ hãi, vậy mà bây giờ đã ngước nhìn theo tuyết ngoài trời một cách thích thú.

- Cô thích tuyết à?

- Tất nhiên rồi. Ai cũng thích chúng mà.

- Vậy sao.

Thiên Yết lại trầm tư, hắn không phủ nhận lời Song Tử. Đa số người ta đều thích thú với tuyết. Họ thậm chí còn chơi đùa với nó, dĩ nhiên không phải trong một ngày có mưa tuyết lớn.

- Em vốn không thích tuyết, nhưng chị gái em thích nó, vậy nên...

Nhận ra bản thân đang quá thích thú mà nói ra những điều không nên nói, Song Tử vội lấy hai tay che miệng mình lại.

- Chị gái?

- À, không có g...

- Vậy con bé đó đâu rồi?

Song Tử chưa nói hết câu, Thiên Yết đã hỏi thêm câu nữa. Lúc này đây, cô nghĩ rằng cái tính cách lạnh lùng không quan tâm đến cảm nghĩ của người khác kia thật sự có chút khiến cô không thoải mái.

- Chết rồi ạ.

Song Tử nói một cách cứng nhắc.

- À, xin lỗi.

Không ngờ có thể nghe được lời xin lỗi từ người con trai này. Mọi người trong học viện nói rằng hắn rất đáng sợ, nếu Thiên Bình là kẻ điên rồ thì Thiên Yết là kẻ điên loạn. Song Tử có chút ngạc nhiên. Lời xin lỗi đó đã khiến cô lấy lại bình tĩnh nhanh hơn một chút.

- Không sao đâu, đó là chuyện từ rất lâu rồi, giờ em không còn buồn nữa.

Song Tử quay trở lại với bộ mặt vui vẻ nhanh đến mức khiến Thiên Yết ngạc nhiên. Chỉ vài phút trước thì run như cầy sấy, sau đó lại ngồi thản nhiên ngắm tuyết, rồi lộ ra vẻ bi thương khi nói về chị gái, cuối cùng vẫn là dáng vẻ lạc quan và ngu ngốc. Sao con người lại có thể thay đổi biểu cảm như chiếc công tắc vạn năng vậy?

Nhìn vẻ mặt của hắn, Song Tử biết hắn đang kinh ngạc vì điều gì. Dẫu bao người có bày ra cái vẻ mặt đó thì cô cũng không hề thay đổi. Hoặc có lẽ là không thể thay đổi.

Thiên Yết không hỏi thêm bất cứ gì. Hắn biết ý sao? Song Tử chỉ nghĩ rằng do hắn thật sự chẳng quan tâm đến những việc phiền phức không có giá trị với bản thân. Hắn yên lặng ở đó, chẳng thèm đánh giá câu chuyện vừa nghe được, chỉ nhẹ nhàng nhấp thêm một ngụm matcha đã nguội ngắt trong chiếc tách thủy tinh.

Tiếng ai đó bước chân lên cầu thang phá vỡ sự im lặng. Song Tử bật dậy ngó về phía cầu thang bên trái. Bóng ba người dần xuất hiện, Song Tử có thể nhận ra ba người đó.

- Ma Kết, Bạch Dương, Sư Tử?

- Anh Thiên Yết, chị Song Tử, hai người hẹn hò ở đây sao?

Sư tử giơ hai tay thật cao để vẫy chào, khuôn mặt tràn đầy sự rạng rỡ. Song Tử nghe xong câu đó thì mặt đỏ tía tai, lập tức phản bác lại.

- Hẹn... hẹn hò!? Em điên à? Đây là quán của chị!

- Ôi chà, là quán của em hả? Trùng hợp thật đấy, bọn anh định kiếm quán nào thư giãn trong ngày nghỉ đông thôi.

Ma Kết lấy tay che miệng, tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Em mải đuổi theo một bé mèo nên lạc đến đây.

Còn Sư Tử thì hồn nhiên giải thích.

"Mò đến tận cái hẻm ở xó xỉnh này rồi bảo đi thư giãn với lạc đường sao? Giữa trời mưa tuyết như này, mấy người diễn kịch cho ai xem chứ!?"

Song Tử á khẩu trước lí do của họ. Trái lại, Thiên Yết còn không liếc nhìn lấy một cái. Cuối cùng, đã có thêm ba người góp mặt vào cuộc trò chuyện.

- Chà, matcha ngon thật đấy. Anh cũng thích matcha à, Thiên Yết?

Sư tử vui vẻ uống một hơi hết nửa tách trà nóng. Rồi cô nhìn sang tách của Thiên Yết. Hai tách matcha đặt cạnh nhau, một tách vốn đã chẳng còn hơi ấm, tách kia vẫn đang bốc hơi vì nhiệt độ trà.

Cả Song Tử, Ma Kết và Bạch Dương đều chọn vị trí đối diện. Đó là sự dè chừng. Chỉ riêng Sư Tử là thản nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh Thiên Yết. Song Tử kì thực không hiểu con bé này ngu ngốc hay dũng cảm nữa. Cô không thể hiểu tại sao cô nhóc có thể nuốt trôi ngụm nước khi ở cạnh kẻ như Thiên Yết. Băng lạnh và mặt trời. Dù thế nào thì việc hai người họ ngồi cạnh nhau cũng tạo ra một khung cảnh vô cùng thiếu hài hòa.

- Rốt cuộc mấy người muốn gì ở em chứ?

Song Tử đánh mắt một vòng, rồi nhận ra bản thân đang bị kẹt giữa những người mà cô chẳng thể biết là bạn hay thù.

- Đừng nghĩ thế chứ, bọn anh đến uống cà phê thật mà.

Ma Kết xua tay trước Song Tử, tất nhiên là cô chẳng thể tin.

- Chị lạ thật đấy, Song Tử. Sợ bị tấn công mà lại mở quán ở cái nơi này. Nếu em mà là một tên cướp thì hẳn chị đã bị giết rồi.

Từ "giết" thốt ra từ miệng Sư Tử nhẹ nhàng đến mức khiến ai nấy đều có chút ngạc nhiên. Bầu không khí dần chùng xuống. Cô nhìn biểu cảm của mọi người bằng ánh mắt vô tư như một đứa trẻ, rồi nhấp thêm một ngụm matcha.

- Tất nhiên em không phải là cướp đâu.

Bỏ qua khoảng lặng không ai nói, giọng Sư Tử lại vang lên đầy vui vẻ. Ánh mắt nhìn Song Tử như đang nói "đó là đùa thôi".

- À, Bạch Dương, anh biết về bọn cướp chứ?

Bạch Dương giật mình khi nghe thấy tên mình được nhắc đến. Vừa sáng bảnh mắt, cậu đã bị Ma Kết dựng dậy rồi lôi đến cái chỗ này. Hai người họ còn không học cùng lớp, cũng không thân thiết đến vậy. Giờ cậu còn thắc mắc lý do mình ở đây hơn cả Song Tử.

- À, anh có nghe qua.

Bạch Dương trả lời lấy lệ.

Cướp là chỉ những thợ săn chuyên đi đoạt nanh sói của những thợ săn khác. Thay vì chiến đấu với lũ sói, chúng tập hợp thành nhóm và tấn công những kẻ yếu hơn mình. Theo luật lệ, thợ săn không được dùng năng lực tấn công người bình thường, nhưng không có luật nào cấm họ tấn công một thợ săn khác. Đối đầu với lũ cướp cũng khó nhằn như đối đầu với một ma sói. Ít nhất thì ma sói còn không biết nghĩ.

Sư Tử liếc nhìn Song Tử, nhận thấy sự đề phòng càng lúc càng lớn dần trong mắt đối phương, cô bật cười.

- Thôi nào, em xin lỗi, em đùa thôi mà. À để đền bù, em tặng cho chị một thông tin nhé.

- Thông tin?

Nghe đến đây, không chỉ Song Tử, mà ánh mắt của Ma Kết và Bạch Dương cùng sáng lên, ngay cả biểu cảm của Thiên Yết cũng có chút thay đổi. Nhận thấy sự mong chờ của tất cả mọi người, Sư Tử đón lấy tách trà, cô cúi mặt nhìn vào chút trà còn trong tách, mái tóc rủ xuống. Tại nơi mặt nước phản chiếu, biểu cảm của Sư Tử giãn ra, khuôn mặt trong đó đang cười, một nụ cười hài lòng và thỏa mãn.

Vẫn cúi mặt xuống, bờ môi Sư Tử khẽ cử động.

- Đêm Huyết Nguyệt.

- Gì cơ?

Khoảnh khắc cụm từ đó được thốt ra, Thiên Yết chuyển động khớp cổ, nhìn về phía cô gái bên cạnh mình. Hắn vốn không bao giờ thay đổi thái độ nếu không có thứ khiến hắn thực sự để tâm.

- Ngày này tuần sau sẽ là đêm Huyết Nguyệt.

Biểu cảm của Thiên Yết cứng đờ lại, Ma Kết mới nãy còn đang nói những lời đùa cợt mà bây giờ đã làm vẻ nghiêm trọng, Song Tử cũng không thể giấu sự kinh ngạc trong đáy mắt, chỉ có Bạch Dương là ngơ ngác không hiểu.

- Hahaa... Em hài hước thật đấy.

Song Tử cười gượng, đôi mắt chẳng chứa lấy một tia vui vẻ.

- Mọi người không tin thì thôi, em cũng không ép được.

Giọng nói của Sư Tử vô cùng điềm tĩnh, đó là cách cô tỏ thái độ nghiêm túc với câu chuyện của mình. Hiểu được điều này, Ma Kết cũng gạt bỏ đi dáng vẻ bông đùa.

- Không phải bọn anh không tin, mà là nó thật sự khó tin. Thứ nhất, theo đúng tính toán thì Huyết Nguyệt sẽ đến vào sáu năm sau. Hơn nữa Già Làng không hề có thông báo đến mọi người. Vậy những lời em nói không hề có căn cứ.

- Đúng là không có căn cứ nhỉ. Về phía Già Làng thì ông ấy sẽ sớm thông báo thôi, có lẽ giờ ông ấy chưa biết về chuyện này.

Sư tử trở về với nụ cười vui tươi, rạng rỡ bình thường. Cô trả lời Ma Kết bằng sự tự tin và chắc chắn.

- Ý nhóc là nhóc biết trước cả Già Làng?

Thiên Yết khoanh tay lại, đôi mắt lạnh lùng tập trung sự chú ý vào Sư Tử. Đối diện với ánh mắt đó, Sư tử vẫn bình tĩnh mở túi đồ ăn vặt mà Song Tử mới mang ra, cô ngước mắt lên, nghiêng đầu suy nghĩ. Biểu cảm khi đó thực sự ngây ngô đến kì lạ.

- Dù rất khó tin nhưng đúng là như vậy.

- Nhóc nghe điều đó từ ai?

- Từ ai á? Hơi khó nói, nhưng thông tin này vô cùng chính xác. Đúng rồi, nếu không đúng thì em sẽ tự treo ngược mình lên cho anh chặt đầu.

Sư tử giơ ngón cái về phía Thiên Yết và nháy mắt. Hắn tự hỏi con bé này có bình thường không khi nói ra điều chết chóc với cái vẻ lạc quan đó. Bởi trong thế giới của họ, sinh mạng có thể thật sự bị tước đi theo nhiều cách.

- Tôi cần gì cái đầu của nhóc chứ.

Thiên Yết để lại một câu nói nửa vời rồi quay mặt đi nơi khác, hắn suy nghĩ về chuyện Sư Tử vừa nói.

- Chờ chút đã, mấy cậu đang nói gì vậy? Huyết Nguyệt là cái quỷ gì?

Lúc này Bạch Dương mới lên tiếng, cậu hoàn toàn bị họ coi như kẻ ngoài cuộc.

- Cậu không biết về Huyết Nguyệt sao? Tên Bảo Bình đó dạy dỗ cậu kiểu gì vậy?

Ma Kết tỏ ra chán nản.

- Huyết Nguyệt là ngày năng lượng mặt trăng tỏa ra vô cùng lớn. Lũ ma sói cấp S sẽ xuất hiện vô cùng nhiều. Năng lượng đó mạnh đến nỗi Tiên Tri cũng không thể nhìn trước được thông tin về ma sói.

- Thường thì nó sẽ rơi vào ngày trăng máu, tức là nguyệt thực toàn phần. Chu kì là năm mươi năm một lần, lần trước cách đây 44 năm. Vào đêm trăng máu, ma sói sẽ vô cùng mạnh mẽ.

Ma Kết và Song Tử thay nhau giải thích với Bạch Dương.

- Khoan đã, nếu vậy chẳng phải còn sáu năm nữa sao?

Bạch Dương lẩm nhẩm tính toán rồi nhìn Sư Tử đầy kinh ngạc.

- Em chịu thôi, em không biết lí do đâu.

Sư Tử nhún vai. Nhẹ nhàng đến mức hành động đó chẳng thể khớp với bầu không khí đang vô cùng căng thẳng.

- Vào đêm Huyết Nguyệt, vì Tiên Tri không thể nhìn thấy số lượng hay cấp độ ma sói nên kết giới sẽ bao trùm toàn bộ khu vực. Chúng ta sẽ giết bất cứ ma sói nào chúng ta đụng phải.

Nghĩa là không chỉ một, thợ săn thậm chí sẽ phải đối mặt với cả đàn ma sói cấp S. Bạch Dương nín thở lắng nghe từng chữ.

- Khoan đã vậy...

-STOPPPP!!!!!

Sư Tử đứng bật dậy, dùng hai cái tay thanh mảnh của mình giơ thành hình chữ X chắn trước mặt.

- Kết thúc chủ đề thôi, em sẽ không trả lời câu hỏi nào nữa. Em cũng mong rằng mọi người không nói với ai về điều em vừa nói.

Sư Tử đứng dậy khỏi vị trí của mình, cô nhảy chân sáo về phía hành lang. Mỗi lần bàn chân nhỏ bé đó chạm xuống mặt sàn, âm thanh kì lạ của nền gỗ cũ kĩ lại vang lên, tưởng chừng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

- Nếu chúng tôi nói ra thì sao?

Bước chân của Sư Tử dừng lại trước bậc thang thứ nhất, ngay sau khi câu hỏi của Ma Kết chạm đến tai cô. Sư tử đưa bàn tay bám vào lan can gỉ sét, cảm nhận sự thô ráp của lớp gỉ đỏ như máu khô đông cứng nhiều năm, cô thậm chí có thể ngửi được mùi mục nát của thanh sắt cũ. Sư Tử hít một hơi, điều chỉnh lại giọng điệu của mình. Cô nhón mũi chân xoay vòng, nụ cười rạng rỡ vẽ trên khuôn mặt trẻ con được tô điểm với mái tóc vàng ấm áp. Ánh mắt cô lướt qua cửa sổ đầy tuyết trắng, rồi dừng lại tại nơi mà tách matcha đã trở nên nguội lạnh.

- Nếu vậy thì rắc rối lắm, Thiên Bình sẽ giết mọi người đấy.

Đó là một lời cảnh cáo. Ma Kết có thể chắc chắn điều đó. Cái cách mà con bé vừa cười vừa đưa ra lời đe dọa sẽ giết chết họ thật khiến cậu nổi da gà. Tựa như mặt trời rực rỡ, tỏa sáng một cách điên loạn. Ma Kết biết rõ rằng, dù Sư Tử là một đứa trẻ chậm chạp, nhưng cô nhóc không hề ngu ngốc. Khác với Song Tử, người mang trong mình vô số lớp mặt nạ, thì Sư Tử là kẻ sống thật với bản thân mình, nhưng đồng thời cũng khéo léo che đi bản chất của mình.

Thay vì nói rằng "em sẽ giết mọi người", Sư Tử đẩy việc đó cho Thiên Bình. Khi đã có cái tên của hắn xuất hiện, bất kỳ lời đe dọa suông nào cũng sẽ trở nên có giá trị. Tất cả mọi người có mặt ở đây, kẻ duy nhất không màng đến những lời của Sư Tử có lẽ chỉ có mình Thiên Yết.

- Vậy em đi nhé.

Sư tử bước một chân xuống, bậc thang gỗ đầu tiên rung nhẹ. Và như một hiệu ứng domino, những bậc thang kế tiếp cũng rung theo. Song Tử dõi theo bóng lưng cô nhóc cho đến khi nó hoàn toàn biến mất. Tiếng chuông gió bị lay động truyền qua không khí lên đến tầng hai. Đó là dấu hiệu Sư Tử đã hoàn toàn rời khỏi quán.

- Tuyết lớn hơn rồi, cứ như vậy, khó mà tạnh trước đêm Huyết Nguyệt.

Thiên Yết cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn dùng tay gõ vào mặt kính cửa sổ.  Âm thanh ảm đạm của cửa kính vang lên từng tiếng ngắn ngủi. Những ụ tuyết đọng trên khe cửa vì thế mà mất đà rơi xuống, hòa lẫn với tuyết trên mặt đường, chẳng thể nhận ra. Những dấu chân người in trên nền tuyết chẳng mấy mà sẽ bị vùi lấp. Thiên Yết nhìn theo từng vết giày của Sư Tử, cho tới khi hoàn toàn mất dấu tại ngã ba đường.

- Anh tin câu chuyện đó sao?

Thiên Yết trầm ngâm trước câu hỏi của Song Tử, phải mất đến một phút để hắn đưa ra câu trả lời.

- Nếu là bịa đặt thì con nhóc không được lợi ích gì, và nếu tin vào câu chuyện này thì chúng ta cũng không mất gì. Nó đã cố tình đến đây để nói cho chúng ta biết. Vậy lý do là gì?

Tất cả đều im lặng trước câu hỏi đó. Thiên Yết tiếp tục gõ ngón tay lên mặt kính và suy nghĩ. Có vô số thợ săn, vậy tại sao Sư Tử lại chọn họ? Chuyện này liệu Thiên Bình có nhúng tay vào không?

- Tên điên nhà Thanh Long đó đang định giở trò gì chứ?

Câu hỏi chẳng có lời giải đáp ấy chỉ những người trong cuộc mới biết.

Cùng lúc đó, ở ngã ba không một bóng người, Sư Tử đang đứng một mình tại trạm xe buýt. Một chiếc xe buýt dừng lại, cánh cửa mở ra, mùi xe phả vào trong gió lạnh.

- Cô bé, không lên sao? Đây là chuyến xe cuối cùng rồi, hoạt động xe buýt sẽ bị dừng vì mưa tuyết.

Giọng của người soát vé vang lên. Đó là một người đàn ông cao lớn đã bước sang tuổi tứ tuần. Trên tay ông cầm xấp vé dày chưa xé được một nửa, có vẻ chẳng mấy ai đi xe buýt. Trong xe hẳn ấm hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng người đàn ông vẫn phải hà hơi vào đôi bàn tay đã chai sạn. Đôi bàn tay của người hẳn đã phải làm vô số công việc để mưu sinh.

- Cháu không lên đâu, bác mau về đi, nhanh lên...

Sư Tử chỉ về phía xa, người đàn ông nhìn về hướng đó theo phản xạ, bầu trời nơi đó chẳng khác gì nơi họ đang đứng. Trong xanh và lạnh lẽo.

- Trước khi bão đến.

- Hả, sẽ có bão sao?

Người đàn ông ngạc nhiên, ông ta lôi điện thoại ra để kiểm tra thời tiết. Cùng lúc đó, cửa xe bắt đầu đóng lại. Vì không ai lên xe nên tài xế sẽ đến bến kế tiếp. Bánh xe chầm chậm lăn trên mặt đường phủ đầy tuyết trắng.

- Hả, làm gì có bão đâu?

Sau khi kiểm tra kỹ lại dự báo thời tiết, người đàn ông gãi đầu khó hiểu. Ông đưa mắt nhìn về phía sau, Sư Tử bắt đầu di chuyển theo hướng  ngược lại với chiếc xe. Tuyết đọng lại trên mái tóc cô mỗi lúc một nhiều, thi thoảng cô phải dùng tay phủi nó xuống.

Sư tử nhìn theo những dấu vết hằn trên tuyết dần bị lấp đầy bởi một đám tuyết khác, bằng ánh mắt chẳng chứa đựng sự yêu thích nào. Cô dùng đế giày màu trắng đạp vào nền tuyết, tuyết tại nơi đó dần bị xới tung, trở nên lộn xộn.

- Vùi lấp hết đi.

Tại ngã ba đường màu trắng, nơi ánh nắng chẳng thể chạm tới làm tan tuyết lạnh, như thể màu vàng ấm áp của mặt trời đã bỏ rơi thế giới bị che phủ bởi sự âm u và giá rét này. Tại nơi sự sống đang bị kìm hãm bởi cái lạnh ấy, một bóng dáng nhỏ bé đang nghịch đùa với tuyết.

- Vùi lấp cái thế giới hết thuốc chữa này.

Giọng của Sư Tử vang lên giữa đoạn đường cô độc, không một ai nghe thấy. Khi mà mọi người đều chờ ngày tuyết tan thì một vài người mong rằng nó tiếp tục rơi như vậy. Đó là cách thế giới vận hành. Không một mong ước nào là tuyệt đối một trăm phần trăm. Đây thế giới mà không phải ai cũng có thể hạnh phúc.

Đó là sự bất công, đồng thời cũng là sự cân bằng hoàn hảo.

Thế giới nơi người ta đang sống ấy, luôn tồn tại rất nhiều nghịch lý.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com