ZingTruyen.Info

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 80. Tuyết trắng hoàng thành

ardsann

Chương 80. Tuyết trắng hoàng thành

Năm năm trước, Tào Sư Tử trói nàng trong Ninh Hoa Cung. Nửa bước cũng không cho phép rời đi. So với việc cứ sống một đời vô ưu vô lo, giữ mãi nụ cười trên môi. Thà rằng nàng hy sinh và đánh đổi sẽ có ý nghĩa hơn nhiều.

Lúc nội phản nổ ra, chàng vốn đã dự liệu được Duệ Song Tử nhất định sẽ không đưa quân đánh đến Ninh Hoa Cung. Vậy nên mới tùy ý lưu lại chốn này để giữ chân nàng, không để nàng lao đầu vào cái chết như thiêu thân.

Sau khi nội phản kết thúc, biết được mọi chuyện chàng muốn giấu, nàng càng thêm phần tức giận. Hễ cứ thấy bóng dáng của chàng, Ninh Hoa Cung lập tức đóng cửa, không tiếp chàng.

Mối quan hệ giữa Hoàng Đế và nàng cũng vì thân phận của Duệ Song Tử mà trở nên mơ hồ, ngày càng xa lánh, ngày càng lạnh nhạt. Vì biết trước, ấy nên nàng không thể phủ nhận việc chàng giấu nàng là chuyện sai trái gì. Nhưng nàng không muốn bị lừa gạt, nàng muốn ít nhất tương lai mai sau dẫu là chuyện gì, cả hai đều đối diện.

Vậy nhưng cho đến thời điểm hiện tại, Tào Sư Tử chưa từng đáp ứng được.

Không lâu sau, Kham Bảo Bình nguôi giận. Tạm thời không tính toán so đo mấy chuyện này, nhưng nếu còn diễn ra, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Tào Sư Tử dĩ nhiên răm rắp nghe theo. Hơn nữa chàng tự thấy với thân phận của mình lúc bấy giờ muốn rước nàng lại thiệt thòi cho nàng. Vậy nên chàng gác mọi cuộc ăn chơi, dồn hết tâm trí vào chính trị. Chẳng mấy chốc địa vị ở quan trường của chàng cũng xem như là tầm cỡ nhân vật lớn. Đến Hoàng Đế cũng hết sức trọng dụng, mặc cho mấy hành vi lỗ mãng không xem ai ra gì ấy.

Bốn năm trước Tào Sư Tử lập công lao lớn. Hoàng Đế hỏi chàng muốn được thưởng gì. Dù là tiền tài hay gấm vóc, trước nay chàng chưa từng thiếu. Lại chưa nói tới vốn dĩ là công lao lớn, chỉ tiền tài hay gấm vóc đều tầm thường. Căn bản không xứng. Nhưng lão cũng không nghĩ ra nên thưởng gì thì hợp tình hợp lý, thành thử mới hỏi ý xem.

Tào Sư Tử đứng trước văn võ bá quan trong triều, dưới đôi ngươi uy vũ của lão Hoàng Đế cầu được nên duyên với Ninh An Công chúa. Người người ngỡ ngàng, nhà nhà đều ngỡ ngàng. Nói gì đi nữa một trong số bọn họ cũng nung nấu ý đồ muốn được kết thân với Ninh An Công chúa. Nay đối diện lời này, e là một chút manh động cũng đã hiện diện rõ hơn. Lão nghe xong bèn cười lớn, nhanh chóng chấp thuận hôn sự. Còn vì chàng mà từ chối lời cầu thân của Thái tử Đông vực. Dù gì hữu nghị giữa hai nước đã có phu thê Kham Ma Kết đảm đương, hà tất phải đánh đổi thêm hạnh phúc của Kham Bảo Bình.

Không phải lão không biết, ái nữ này của lão cùng chàng yêu nhau vô cùng.

Mọi chuyện bắt đầu từ ba năm trước. Tào Sư Tử có biểu hiện lạ. Cho dù có gặng hỏi bao nhiêu lần, chàng chỉ lờ đi hoặc lảng tránh sang chuyện khác. Vậy nên có đoạn thời gian nàng tôn trọng chàng, không hỏi thêm bất kỳ điều gì. Chỉ đơn thuần là chờ chàng nói rõ hết mọi tâm tư. Ấy nhưng sốt ruột và lo lắng luôn hiện hữu. Càng chờ lâu, sự im ắng lại càng bao trùm. Điều này khiến nàng trở nên không yên phận. Chính vì không yên phận nên mới biến tình yêu của Tào Sư Tử thành giam cầm, thành thương tổn.

Từ trước cung cấm đối với nàng đã là một cái lồng sắt đích thực. Nay nhờ có Tào Sư Tử điểm thêm vài phần phong tình mỹ vị khiến người ta thập phần kinh hãi. Tất thảy sự bao dung và dịu dàng của nàng không làm chàng lung lay. Cứ như thể... chàng chẳng còn là chàng nữa. Chàng đánh mất lí trí rồi.

"Đại nhân quan tâm điện hạ đến như vậy, lẽ nào điện hạ đành lòng sao?"

Cung nữ hầu cận bất giác hỏi. Nàng ta nhịn không được, càng không thể làm lơ nhìn tấm chân tình của Tào Sư Tử cứ như vậy liền bị chôn vùi. Đôi mắt này của nàng ta vẫn luôn dõi theo. Vì tiếc nuối, vì không nguyện ý nên mới vô ý bộc lộ cảm xúc thái quá như thế.

Kham Bảo Bình lò mò ngồi dậy, không đáp không rằng liền bảo nàng ta mau lui xuống. Nàng muốn thanh tịnh một mình, ngẫm lại những gì đã trải qua.

Năm năm như một giấc mộng dài, đợi đến lúc nàng tỉnh dậy... hiện thực quá đỗi tàn khốc, không gào thét nổi nữa.

Nàng lấy dưới gối một cây trâm. Lúc trước Tào Sư Tử đã tặng nó cho nàng vào dịp sinh thần. Xưa nay nàng vẫn luôn để bên mình. Thậm chí chẳng dám dùng tới, sợ không cẩn thận làm hỏng. Cho nên cây trâm này dẫu bốn năm trôi qua, nhưng vẫn như mới.

Nàng vứt mạnh xuống nền sàn, trâm gãy làm đôi: "Chàng có thân bất do kỷ của chàng, ta càng có giới hạn của ta."

Tường thành vững chãi thu vào tầm mắt của Tào Sư Tử. Chỉ cần bước qua cánh cổng này, từ nay về sau trừ việc thượng triều và được Hoàng Đế cho gọi, chàng sẽ không bao giờ đặt chân đến cung cấm nữa. Cứ xem như chính tay chàng đã đánh tan mảnh tình ấy.

Tà áo thấp thoáng, ô đỏ hứng tuyết. Dáng người đi giữa con đường rộng lớn thập phần đơn độc. Vậy ra trận bão tuyết năm nay, Trung Ca không còn chút hơi ấm nào đọng lại thêm.

san.040223

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info