ZingTruyen.Info

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 78. Hẹn ước năm năm

ardsann

Chương 78. Hẹn ước năm năm

Đông vực quanh năm tuyết trắng, có nam nhân thân vận thâm hồng sắc y, càng tô điểm thêm mấy phần tình tứ.

Từng đường kiếm vung ra đều mang cỗ lực mạnh mẽ, dứt khoát chém bầu không khí lạnh lẽo này hóa nồng ấm.

Chất tuyết mềm, sệt. Tiếng bước chân cũng chầm chậm vang đến bên tai, vô cớ khiến nam nhân nọ mất tập trung. Chàng nhíu chặt mày, quét đôi ngươi lãnh đạm về một hướng. Thoáng chốc xác định được đối phương là ai, mau chóng thu hồi, tạo vẻ thư sinh ưu nhã.

"A Ngưu."

Giọng nàng thanh thót, dễ nghe. Phút chốc cho người đối diện một cảm giác dễ chịu. Vậy nhưng với khúc gỗ không thấu phong tình như chàng, ngoại trừ bạch nguyệt quang ra, mọi thứ không khác nhau là mấy. Huống hồ gì với nữ nhân trước mặt, từ trước thân quen.

"Có việc gì sao?"

Chàng thường luyện kiếm vào giờ này. Nàng cũng không phải không biết, vậy nên xưa nay đều không gây phiền hà. Hiện tại liền tìm đến chàng, hẳn cũng có chuyện quan trọng muốn nói ngay.

"Ân Cảnh đến rồi."

Tâm chàng khẽ động. Nếu hắn đã đến, liệu có phải Vạn Cự Giải cũng ở cạnh.

Nhìn nét mặt của chàng, nàng ngấm ngầm nhìn hết mọi tâm tư. Phút chốc thở dài cất tiếng: "Nếu là thê tử tương lai của huynh, nàng không theo cùng."

Chàng cười nhạt. Cũng phải, hẳn nàng đã giận chàng lắm. Lá thư của Vệ Bạch Dương gửi chàng ba năm trước, nói là nàng tìm đến tận cửa. Đan Nhân Mã tiết lộ hành tung của chàng. Chuyện về sau tự chàng lo liệu, những gì giúp được đều đã hết tình hết nghĩa. Kể ra ba năm trôi qua, nàng biết chàng lưu lại Đông vực cũng không tìm đến hỏi rõ nguyên do. Ân Cảnh một lá thư lại chẳng hồi đáp, lúc này liền xuất hiện.

Quả thật khiến người ta không cách nào nghĩ ra dụng ý của hành động ấy.

"Có điều..."

Nàng ngập ngừng. Thấy chàng trông chờ đợi đến sốt ruột cũng không thể bỏ qua lời muốn nói: "Ân Cảnh có vẻ lạ. Thê tử của huynh càng vạn phần lạ. Vì vậy huynh vẫn nên chú ý chút."

Nàng biết lời này nói ra nhất định sẽ như nước chảy mây trôi. Dù chỉ một chút, trí óc chàng cũng chẳng thấm nổi. Cứ hễ nhắc đến hai chữ thê tử là mắt liền sáng rực, cả người toát lên mùi vị thê nô khiến nàng ghen ghét.

"A Ngư, khi nào hồi Trung Ca?"

Từ dạo ấy đã năm năm một đi không trở lại. Âu Kim Ngưu đưa nàng rời xa hoàng thành, tạm thời chữa trị ở Đan Thành mất một tháng, rồi lại tiếp tục đưa nàng đến Đông vực hội ngộ cùng Duệ Song Tử. Vốn dĩ muốn bám víu Vệ Bạch Dương lâu hơn nữa, nhưng dụng ý bên trong lá thư chàng ta gửi đến, cả Âu Kim Ngưu và nàng đều không thể phớt lờ. Cho nên liền nghe theo mọi sự phân phó của chàng ta tới nơi này.

Thời hạn đã điểm. Duệ Song Tử như ước hẹn sẽ không ràng buộc nàng, tùy ý để nàng rời đi. Chỉ là năm năm qua, sợ rằng người không như xưa. Huống hồ gì nàng vẫn luôn bên cạnh chàng ta, đôi mắt này chứng kiến vô vàn sự thay đổi lớn nhỏ. Toan tính của chàng ta với Trung Ca mà nói chẳng đáng là gì. Đông vực mới thật sự tiềm tàng tất thảy nguy hiểm, dự là một trận cuồng phong đổ xuống khó lòng chống chọi.

"Thời cơ chín muồi, muội tự khắc sẽ hồi Trung Ca. Nếu có thể không quay về, ngược lại còn tốt. Cứ để điện hạ nghĩ rằng... muội đã không còn nữa."

Có những lời, Âu Kim Ngưu không thể không nói: "A Ngư nghĩ như vậy, hắn lại không nghĩ như thế. Ta ở cạnh hắn nhiều năm. Chân tình đó cho dù đem đại nghiệp ra đong đếm, A Ngư từ đầu chí cuối luôn chiếm trọng lượng lớn."

Mũi thương năm ấy đâm trúng Hàm Song Ngư, thập phần sinh tử. Cứ ngỡ nàng đã một bước vào quỷ môn quan nhưng may mắn được chàng kéo về. Chỉ thiếu chút nữa đã gần đến tim, e là người cầm thương vẫn còn do dự. Mất thời gian dài tịnh dưỡng mới có thể hồi phục. Còn cùng Duệ Song Tử bàn bạc điều kiện. Về sau chàng cùng nàng kết nghĩa huynh muội. Ngày thì luyện kiếm, đêm thì hành sự. Chung quy cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng đã có sự thay đổi vô cùng lớn.

Hoàng thành biển lửa ngút trời, Hàm Song Ngư của năm ấy đã chết trong Dưỡng Tâm Điện. Nàng của hiện tại chỉ đơn thuần là nàng, người không nhu nhược lại biết cách bảo vệ mình.

"Huynh vẫn còn tâm tư nghĩ chuyện giúp muội. Xem ra chuyện của huynh không phải vấn đề trọng đại nữa?"

Nàng giở giọng trêu chọc. Chàng nhớ ngay đến Ân Cảnh còn đang đợi mình, tâm trí hoảng hốt lại cuống cuồng rời đi. Đợi bóng dáng cao lớn của chàng mờ nhạt dần, nàng mới trút một hơi thở nặng nề. Vốn dĩ muốn hẹn ước có thể kéo dài lâu hơn nhưng dường như mọi số mệnh... đã sắp đặt sẵn từ trước. Khi thời điểm đến, nàng buộc phải tiếp nhận những việc không mong ấy.

Duệ Song Tử từng nói với nàng một câu: Nhi nữ của tội thần, quay trở lại muốn tìm đường chết hay là nhận vô vàn ánh mắt khinh miệt, rẻ mạt đây?

Chính vì câu này, nàng liền đem thời gian năm năm triệt để cho chàng.

Chính vì câu này, nàng liền đem thời gian năm năm tôi luyện bản thân.

Chính vì câu này, nàng liền đem thời gian năm năm bán rẻ tuổi xuân sắc.

Một đời lênh đênh như vậy... rốt cuộc đâu là bến đỗ cũng chẳng quan trọng.

Giá y một lần mặc, kiệu hoa một lần ngồi, tan nhà một lần gánh, cửa tử lại một lần bước. Tất thảy những sự việc này, đau thương biết mấy... giằng xé biết mấy... nhưng nàng vẫn phải sống, sống cho hết quãng đời còn lại, sống để hủy hoại kẻ nhu nhược năm xưa.

san.270123

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info