ZingTruyen.Info

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 76. Mỹ cảnh nhân gian

ardsann

Chương 76. Mỹ cảnh nhân gian

Hiên Hải mây trắng xanh trời. Trong lần nội phản, thường dân Duệ Thành vẫn luôn an cư lạc nghiệp. Chẳng qua họ không được xuất thành nhưng vẫn có thể sống vô lo vô nghĩ, tiếng cười đầy ắp khắp nơi. Dưới sự bảo hộ của Duệ Song Tử, mỗi một ngõ ngách nơi Duệ Thành đều phát triển vượt trội. Về vấn đề này, không thể phủ nhận.

Hơn nữa cho dù Duệ Song Tử mang dã tâm tạo phản, trong mắt những bách tính Duệ Thành, chàng ta vẫn là người khiến trên dưới đều phải kính nể. Lại chưa nói tới trước nay tuy Duệ gia cai quản thành trì này đã mấy đời Hoàng Đế nhưng toàn bóc lột và đàn áp. Chỉ có chàng ta vạch đúng phương hướng.

Mặt trời lặn xuống biển, nhuộm một khung màu cam dịu dàng. Giản Xử Nữ cả người trắng toát, khí chất bất phàm tựa như tiên tử, bên hông mang thanh kiếm, đội mũ có màn che. Ánh mắt cơ hồ ngưng đọng, ngắm nhìn mỹ cảnh ở ngay trước mắt. Chỉ tiếc nhân gian có bao nhiêu mỹ cảnh cũng không thỏa được lòng này. Từ hai năm trước nàng luôn lang thang khắp nơi. Một bước cũng không trở về kinh thành, càng không có bất kì liên lạc gì với Na Lạp Thiên Bình. Có điều tháng ngày lênh đênh, nghe qua không ít chuyện. Biết tới một tiểu Vương gia ở kinh thành.

Nàng bèn ngồi uỵch xuống trên mái nhà, bên cạnh có vò rượu. Nghĩ đến Duệ Thành đến nay vẫn chưa ai tiếp quản, tạm thời Đan Nhân Mã và Vân Hoan mỗi người một nửa thành trì. Nhưng đây cũng chẳng phải cách có thể sử dụng lâu dài. Cuối cùng bách tính mà Duệ Song Tử cật lực bảo hộ vẫn phải sống những ngày may rủi.

Chợt có bước chân nam nhân đi đến. Đoán chừng người này cũng chẳng xa lạ gì. Vừa mới nghĩ tới đã xuất hiện.

"Ta cứ tưởng ngươi bị Vệ Bạch Dương nhốt trong phủ, đốc thúc tịnh dưỡng. Sao còn có thể lang thang ngoài này?"

Nghe được mấy lời này, chàng lập tức cười trừ. Khó khăn lắm mới khiến Vệ Bạch Dương yên tâm, cho nên mới đi đến chẳng biết đường về. Chỉ sợ hiện tại nàng ta một bụng mắng chửi. Giờ liền nghĩ xem nên dỗ nàng ta ra sao.

"Ngược lại là ngươi, nghe nói đã bặt vô âm tín, vì sao xuất hiện ở đây?"

Giản Xử Nữ không đáp, chàng chẳng buồn muốn nói thêm về vấn đề ấy.

Tiếp tục sang câu hỏi khác: "Trước nay ta vẫn luôn thắc mắc, Duệ Song Tử và ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?

Năm xưa là bằng hữu, bây giờ là gì cả nàng cũng chẳng rõ. Nàng chỉ biết vì đại loạn Hiên Hải mà nàng thừa sống thiếu chết, từ đó không muốn gặp lại họ nữa. Nàng chỉ biết vì Na Lạp Thiên Bình là ân nhân cứu mạng, là dáng vẻ ngày trước nàng từng có cho nên mới nhất quyết theo nàng ta. Nàng chỉ biết vì một lá thư của Kham Ma Kết nói tới Duệ Song Tử đã thay đổi, không giống trước kia liền quay về Trung Ca. Đến cùng, nàng vì nguyên do gì một chút cũng chẳng nghĩ ngợi đã quay về rồi.

Thâm tâm nàng không có đáp án cho câu hỏi ấy, vậy nên nàng mới vô hồn, mới cảm thấy lạc lõng đến mức này. Nàng vốn đã mất đi phương hướng từ rất lâu, thế nhưng vẫn luôn tin tưởng một cái gì đó quá đỗi mơ hồ khiến trí óc nàng như điên loạn. Quá nhiều thứ kỳ lạ càng làm nàng không cách nào thoát ra vòng vây này. Tựa như bị giữ chặt hết mọi tứ chi, không cử động được nữa, cũng chẳng còn sức sống.

Giản Xử Nữ muốn phá vỡ xiềng xích nội tâm. Dưỡng Tâm Điện năm đó vẫn chưa biết được tung tích của Duệ Song Tử. Nàng muốn hỏi chàng, biết đâu từ miệng chàng có thể nghe được đáp án nàng cần. Dẫu là gì đi nữa nàng cũng chấp nhận, không ngoảnh mặt ngó lơ.

Có thời gian nàng bị giằng xé. Khuya khoắt giật mình thức giấc, mồ hôi đã đầm đìa trên trán. Nàng mơ thấy viễn cảnh ngày hôm ấy, cái ngày mà nàng cầm thương đâm trúng Hàm Song Ngư. Nhưng trong giấc mơ người bị đâm trúng không phải là nàng ta mà là Duệ Song Tử. Chính cơn ác mộng này bám nàng không buông, kịch liệt bào mòn hết thảy tinh thần của nàng, khiến nàng như thể muốn phát điên.

Nàng chẳng ngủ ngon giấc được. Vậy nên vẫn luôn dùng thuốc an thần. Chỉ là tác dụng phụ sau đó khiến thân thể nàng kiệt quệ, người cũng đã gầy gò.

Từng chút một như bị gặm nhấm, lại từng chút một như chết đi trong thâm tâm. Nàng không muốn Na Lạp Thiên Bình thấy dáng vẻ hiện tại, cho nên rời đi không lời từ biệt. Nàng sợ nàng ta sẽ lo lắng cho nàng. Khoảnh khắc về sau... đáng ra nên cùng Kham Ma Kết trau dồi tình cảm nhiều hơn. Đến cùng có nàng hay không cũng chẳng còn là điều quan trọng. Chỉ cần nàng ta sống an nhàn, hạnh phúc là đủ rồi.

"Ta trả lời thế nào mới hợp ý ngươi?"

Giản Xử Nữ bèn giở giọng trêu chọc. Ý này của nàng, chàng không ngốc đến mức không hiểu. Rõ ràng là đang trốn tránh, không muốn nhìn vào nội tâm của bản thân. Rõ ràng còn nút thắt ở sâu bên trong vẫn chưa gỡ. Mà người vô cớ tạo nên nút thắt ấy lại biến mất như chưa từng xuất hiện. Chỉ trách... tạo hóa vẫn luôn trêu ngươi như vậy.

"Đợi ngươi tìm được kẻ đó, câu trả lời mà ta muốn nghe tự dưng sẽ hợp ý."

Đan Nhân Mã lại nói tiếp: "Ta vẫn còn thắc mắc, hôm đó Duệ Song Tử thật sự sống sót thoát khỏi hoàng thành sao?"

san.260123

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info