ZingTruyen.Info

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 7. Mỗi ngày mỗi khắc

ardsann

Vương phủ hôm nay có vẻ náo nhiệt khi tiếp đón hai vị khách quý. Bầu không khí ở đại sảnh lúc này trông có vẻ im ắng nhưng vô cùng ngột ngạt. Ấy vậy mà nam nhân kia vẫn ung dung uống một ngụm trà ngon.

Thái Úy, Hàm Minh là người đã theo chàng chinh phạt quan trường rất nhiều năm. Ông hỗ trợ cho chàng từ khi chàng chỉ mới 17 tuổi. Ban đầu muốn nâng chàng lên làm Đế nhưng chàng lại đề cử một người khác.

Chính vì lòng dạ đó của chàng mà ông đã một mực tin vào sự chỉ dẫn của chàng. Nếu nói Kham Ma Kết là một con hổ oai phong thì ông có lẽ chính là móng vuốt sắc nhọn. Một vũ khí lợi hại.

Nhưng, thái độ của ông ngày hôm nay vốn đã không giữ được bình tĩnh. Ông hay tin Hoàng Đế giao vụ việc cắt xén bổng lộc của Nhan Lâu cho chàng xử lí đã đứng ngồi không yên. Chính vì vậy mà ông đã đứng ở đây.

Nhan Lâu tuy là không dưới trướng của Hàm Minh nhưng ông xem hắn như đứa con của mình. Ông hết lòng nâng đỡ hắn để có được như ngày hôm nay. Vì thế, dẫu cho hắn thật sự làm sai, ông cũng muốn kiên quyết bảo vệ hắn.

"Vương gia, ta nghe nói Hoàng Đế đã giao cho người điều tra mọi chuyện?"

Ma Kết khẽ chau mày. Có lẽ câu hỏi này của ông đã làm chàng ta cảm thấy không hài lòng. Chàng đặt tách trà trở về vị trí cũ, tay chống trán nhìn hai người trước mặt.

"Ta nghĩ, Nhan Lâu đã biết đáp án cho riêng mình. Tốt hơn hết là để hắn tự nói cho ngươi nghe." Ánh mắt chàng di chuyển về phía hắn.

Nhận ra hàm ý bên trong câu nói của chàng. Ông tuy có chút hụt hẫng nhưng trong ánh mắt của ông đã toát lên một sự kiên quyết. Ông nói: "Đa tạ Vương gia, từ nay về sau xin người cẩn trọng!"

Ma Kết lẳng lặng nhìn bóng dáng của hai người kia dần đi mất. Chàng trút một hơi rõ dài, mang nét mặt đầy muộn phiền và lo toan. Trước đây, chàng cho rằng mình có đủ khả năng để quản tốt nhưng tình hình hiện tại đã cho chàng hiểu rằng, bản thân chàng quá xem trọng mình.

Một nữ nhân thấp thoáng xuất hiện sau tấm màn. Nàng ta thoắt ẩn thoắt hiện trông rất kì bí. Họ có lẽ đã quen từ trước nên Ma Kết chẳng hề đề phòng nàng ta.

"Vương gia, người cứ nhẫn nhịn như vậy sao?"

Chàng cười đùa, đáp: "Cứ để cho hắn đạt được ý nguyện. Bổn Vương lại muốn để cho hắn cứ đắc ý như thế." Nhận được câu trả lời hài lòng, nàng ta cũng chẳng nói năng gì mà rời đi trong nháy mắt.

Ở một khía cạnh khác, hay tin Hàm Minh đã đến Kham Vương phủ nên Song Ngư đã vội vàng rời phủ mà nhập cung. Mục đích của nàng, chính là được gặp chàng.

Nàng không sao hiểu nổi vì điều gì mà phụ thân cấm nàng không được gặp Thái Tử, càng không cho nàng vào cung thêm lần nào nữa. Nàng nhiều lần hỏi ông nhưng đáp án chỉ là một câu muốn tốt cho nàng.

Cách đây vài năm trước, khi ấy nàng vô tình vào cung cùng phụ thân rồi kết giao với Bảo Bình. Cả hai tình cảm thân như tỷ muội trong nhà. Có gì trân quý, Bảo Bình đều cho nàng. Còn nàng có gì hay ho, đều nghĩ đến Bảo Bình.

Thuở ấy, Bảo Bình rất hay triệu nàng vào cung. Chính vì vậy mà một số người trong cung cũng không làm khó nàng. Có lần, vì có việc gấp mà cung nữ của Bảo Bình không thể đi cùng nàng.

Rốt cuộc, Song Ngư lại phải đi một mình đến tẩm cung của Bảo Bình nhưng xui thay, nàng đụng phải Tam Hoàng Tử. Hắn trời sinh háo sắc, có lời đồn nói hắn cưỡng bức cung nữ đến chết thảm.

Các cung nữ trong cung đều sợ hắn vô cùng. Chỉ vừa thấy hắn, thân thể đã tự động run rẩy liên hồi. Hắn thấy nàng liền nổi máu háo sắc, hắn nắm lấy cánh tay của nàng.

"Cô nương con nhà vị quan nhân nào đây?"

"Xin Hoàng Tử tự trọng!"

Hắn ra sức kéo nàng về phía lồng ngực hắn. Còn nàng có vùng vẫy cách mấy cũng vô ích. Vì nàng là sức nữ nhi, còn hắn là nam nhi. Có mấy tên thái giám và thị vệ ngang qua nhưng cũng mắt nhắm mắt mở như không thấy. Mặc cho nàng có gào thét xin cứu đến khan cổ họng.

Vào lúc nàng chìm vào vô vọng, Thiên Yết đã đến với nàng. Chàng đã nắm lấy cánh tay nàng mà kéo lại vào lồng ngực mình. Bàn tay phải to lớn ôm lấy eo nàng rồi ghì chặt vào người chàng.

Hơi ấm của chàng quấn lấy cơ thể nàng. Một loại cảm giác an toàn và ấm áp. Giọng nói trầm ấm của chàng vang lên. Dù biết đó chỉ là một câu nói vu vơ để cứu nàng nhưng không hiểu vì sao, tim nàng lại loạn nhịp.

"Nữ nhân ta nhắm tới, tam hoàng đệ cũng muốn tranh?"

Tam Hoàng Tử khi ấy thế lực chưa đủ lớn mạnh. Căn bản không dám động đến chàng chỉ vì một nữ nhân, nên hắn ta đã từ bỏ. Về sau thấy nàng, hắn ta cũng chả dám lại gần.

"Thì ra là nữ nhân của nhị hoàng huynh. Sớm biết như thế, hoàng đệ này cũng không dám làm khó."

Hắn cung kính gọi chàng một tiếng hoàng huynh nhưng những toan tính sau lưng hắn thật khiến nàng cảm thấy buồn nôn. Hắn không dám ở lại lâu nên đã nhanh chân chạy thục mạng.

Lúc này, chàng mới buông tay ra. Vẻ mặt e ngại vì sự thất lễ của mình. Nàng nói: "Đa tạ Nhị Hoàng Tử ra tay giúp đỡ. Tiểu nữ vô cùng cảm kích." Chàng chỉ cười cười rồi bảo: "Không sao, sau này cô nương xin cẩn thận."

Cũng vào giây phút ấy mà nàng đã biết đến chàng. Mỗi ngày mỗi khắc đều nghĩ đến chàng. Sau cùng, nàng hiểu rằng bản thân mình mắc phải bệnh. Một tâm bệnh mà không đại phu nào trị được.

「san - 29.02.20」

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info