ZingTruyen.Info

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 69. Mặt hồ dậy sóng

ardsann

Chương 69. Mặt hồ dậy sóng

Mũi thương lấp lánh ánh bạc, rối ren trong tâm. Giản Xử Nữ vô số lần nghĩ đến ngày trùng phùng, nên trực tiếp đối diện với chàng thế nào, chất vấn chàng ra sao. Chung quy nàng chẳng nhỏ nhen đến mức nhắc lại việc năm xưa, nhưng dẫu gì đi nữa cũng vô cớ làm tổn thương nàng. Có điều không tài nào làm cho vẹn tròn, vừa nhàn hạ vừa vô ưu. Nghĩ cách mấy cũng không ngờ tới trong hoàn cảnh này, kẻ cầm kiếm người cầm thương đối nghịch.

Lại phải nói thêm, cũng không ít lần nàng cố mường tượng dáng vẻ chàng có. Rõ ràng có thể làm người ưu nhã, thưởng thức xuân đến hạ đi thu vàng đông tan. Vậy thì hà tất gì phải khoác lên mình tấm áo gai góc, mặc kệ mọi lý lẽ trên đời, mặc kệ người đời căm ghét. Nàng đến cùng quả thật không hiểu. Trong đầu muôn vạn câu hỏi vì sao, nhưng chẳng thể thốt thành lời.

Nhớ đến bút tích của Kham Ma Kết ngày trước ngỏ ý muốn nàng đi theo đại nghĩa cùng chàng ta, nói rằng kẻ năm xưa tâm tư đơn thuần của thời niên thiếu rạo rực, nay chỉ còn đọng lại dáng vẻ khiến người ta kinh hãi.

"Nàng ở đây... là vì Kham Ma Kết?"

Giọng điệu Duệ Song Tử trầm lắng, cơ hồ tựa như có vài nét ưu tư. Trí óc vẫn luôn bâng khuâng trong nỗi niềm vô định, rằng nàng nếu đã còn sống sao không xuất hiện từ trước. Phải đợi tới thời khắc quan trọng này liền lộ diện.

Nàng xoay thương giáo, hạ xuống nền đất, vang khắp Dưỡng Tâm Điện một khí thế hùng hồn: "Ta ở đây không vì Kham Ma Kết. Từng người các người đều có thể thay đổi, nhưng ta từ đầu chí cuối vẫn luôn như vậy. Ta trở lại vào thời khắc này vì Tiểu Kết năm ấy trong lòng đầy ý hận, vì tên ngốc nào đó vẫn luôn cười ngây ngô lại còn ưa nói nhiều, cũng là vì ta còn nút thắt."

Nhiều năm qua cho dù tính cách của Giản Xử Nữ có bị bào mòn, nhưng chí hướng tuyệt nhiên không thay đổi. Thứ nàng muốn là ngọn thương trên lưng ngựa, dù làm chủ chiến trường hay cưỡi một khúc độc hành trên con đường tuyết trắng của Đông vực đều như nhau. Chỉ cần nàng chấp thuận.

Vậy nhưng Duệ Song Tử thì khác. Bút tích của Kham Ma Kết không sai, cho nên năm tháng mới nhào nặn dáng vẻ khiến người đời coi thường như này. Đến cả nàng cũng đem lòng chán ghét.

Nàng nhớ năm xưa chàng tuy trong lòng chứa đựng tâm niệm, nhưng trí óc vẫn phân biệt được đúng sai. Vậy nên mới yêu cái nét cười ngây ngốc mặc thế sự chông chênh. Suốt ngày chàng cứ lẽo đẽo theo sau, nói nhiều đến độ chỉ muốn gục xuống ngủ. Đủ chuyện thiên hạ nhưng nàng dù một chữ nghe cũng không sót. Nàng cam tâm tình nguyện làm kẻ lắng nghe.

Thế mà hiện tại, mặt hồ yên tĩnh bên trong nàng như dậy sóng. Không cách nào dừng lại, cũng không tài nào vơi bớt. Cùng người trước mặt nói những loại chuyện này, thật sự có tác dụng?

Chàng chỉ mím môi, lại nhanh chóng bình ổn. Đáy mắt vô hồn như có thêm chút tia sáng nhạt nhòa. Mà chút tia sáng này cùng với bọn họ đều giống nhau, đều muốn ngăn cản chàng gây nên chuyện hồ đồ. Vậy vả như chàng nhận thức sớm một chút, liệu có phải Giản Xử Nữ sẽ nhìn chàng bằng ánh mắt khác với bây giờ chăng. Nhưng nghĩ mới cảm thấy buồn cười. Vốn dĩ con ngựa hoang như chàng, bọn họ làm sao có thể ngăn cản hoàn toàn.

Chàng lại tự lẩm bẩm: "Không thể thất bại được... Không thể thất bại được..."

Nét mày sắc sảo trên gương mặt nàng bỗng chốc nhíu chặt. Trạng thái này, một chút cũng không ổn. Căn bản mà nói, đã chẳng còn chút bình tĩnh nào. Chàng đây là tự mình phát điên rồi.

Lão Hoàng đế phía sau mi mắt giật liên tục, dự cảm không lành. Vậy mà liền không lành thật: "Nếu ngươi tại đây hạ kiếm buông bỏ, ta nguyện ý cùng ngươi cao chạy xa bay. Những chuyện trước đó vốn đã hóa tro bụi."

Giản Xử Nữ không muốn làm khó. Dù sao có thể trùng phùng là do duyên chưa tận. Cho nên nếu cảm hóa được chàng, về sau liền không nghĩ ngợi gì. Sau đó cùng chàng phiêu bạt, ngắm nhìn thế gian dịu dàng và đẹp đẽ ra sao. Chỉ tiếc... những gì nàng mường tượng, cái nào cũng không thành sự thật. Chấp niệm trong tim quá lớn, cả nàng cũng chẳng biết đem đong đếm được mấy phần. Vậy mà hiện tại... cư nhiên một kiếm muốn lấy mạng của lão Hoàng đế ngay trước mặt nàng.

Nàng không cho phép. Một kiếm này nàng đỡ được, cũng hoàn trả lại được.

Mắt nàng sắc nhưng mũi thương của nàng lại càng sắc hơn. Mỗi một đường nàng quét ngang đều mạnh mẽ, khiến cho Duệ Song Tử điêu đứng một phen. Nếu đã nói không thấm, vậy nàng đây liền dùng vũ lực để giải quyết gọn ghẽ.

"Chuyện xưa không nhắc, lời nên nói ta đều đã nói xong. Nhưng ngươi một mực cố chấp muốn lấy mạng vị này, ngươi phải hỏi xem mũi thương của ta liệu có chấp thuận hay không?"

Duệ Song Tử vung kiếm một hồi. Mấy năm qua nàng luyện thương không ít, thế nên sức công phá này liền có thể áp đảo được đường kiếm của chàng.

Lão Hoàng đế hôm nay vạn tử nhất sinh. Nhàn hạ xem kịch hay như vậy, một chút cũng không hối hận những việc kia trong quá khứ từng làm. Sao có thể không khiến người ngoài nhìn vào như nàng không sinh lòng phẫn, càng huống hồ gì Duệ Song Tử đang trong tư thế sẵn sàng đoạt lấy mạng.

san.200123

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info