ZingTruyen.Asia

12 Chom Sao Thinh The Trung Ca

Chương 65. Con đường xương máu

Kham Thiên Yết tức đến phát điên. Vị trước mặt một thân hắc y, đội nón có tấm màn che, giọng điệu đáp lại chàng vừa sủng vừa xem thường thế gian.

"Thê tử không cho phép ta mạo hiểm. Chí hướng nàng cao cả, muốn bảo vệ nhiều thứ. Ta chỉ đành đứng sau lưng nàng, bảo vệ nàng một cách triệt để."

Ân Cảnh nghe xong liền cười gượng, vội kéo vạt áo chàng ta. Nói gì đi nữa trước mặt chàng ta cũng là Thái tử, sao có thể đem những lời này thẳng thắn nói ra được kia chứ. Ít nhất cho dù có kiêu ngạo ngút trời cũng nên chừa người ta con đường để thở nhỉ.

Nhưng chàng ta trước nay nói chuyện với chàng luôn dùng không biết nặng nhẹ. Kham Thiên Yết thích điểm này, bởi vì chàng cảm giác thân thuộc. Hay nói cách khác, chàng ta vốn chẳng để ý thân phận của chàng, khiến chàng mỗi lần đối diện với chàng ta đều vui vẻ. Chỉ riêng lần này không cách nào vui vẻ được. Chàng bảo chàng ta cản bước của Duệ Lôi. Chàng ta ngược lại không cản bước thì thôi, còn buông lời gây tổn thương tâm can chàng như vậy. Biết chàng ta có thê tử rồi, nhưng đâu nhất thiết phải trong hoàn cảnh này liền đem khoe đã có thê tử chứ.

Hại Kham Thiên Yết tức đến chẳng nói nên lời. Vừa nghẹn ngào vừa uất ức, chàng bỗng nhớ đến Hàm Song Ngư. Không biết lúc này nàng đang nơi đâu, có sống tốt hay không, có bình an hay không. Từ lúc Duệ Song Tử rời khỏi kinh thành, chàng phái nhiều người đi tìm nàng nhưng chẳng có tin tức gì.

"Nếu điện hạ lo cho nhi nữ của Hàm Thái úy, ta có thể cam đoan với người nàng ta hiện không ở kinh thành."

Đường Tướng quân trầm ổn cất tiếng. Chàng liền cười nhạt. Không ở kinh thành cũng tốt, dù sao nơi đây chuẩn bị biến thành chiến trường. Sự công kích của Duệ Song Tử vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại. Sợ là hôm nay không đặt chân vào Tử Cấm Thành, chàng ta tuyệt đối sẽ không rút quân.

Nay Tử Cấm Thành có Kham Ma Kết trấn giữ, e rằng một phen hỗn chiến.

Ngay khi Duệ Song Tử phi ngựa đến. Từ trên cổng thành thấp thoáng bóng dáng nữ tử, giương cung bắn hạ mũi tên ngăn ngựa tiến. Ánh mắt giận dữ như muốn nuốt chửng, cái sát khí ấy cứ cuồn cuộn đứng vững. Thân liễu yếu đào tơ bỗng mạnh mẽ lạ thường.

Ngựa hí vang. Duệ Song Tử cuối cùng cũng chịu dừng lại. Trong lòng thầm chế giễu nên mới buông lời cợt nhả.

"Không ngờ Vương phi ngược lại là nữ nhân có khí phách đến nhường này."

Ánh bạc của lưỡi kiếm dưới tia nắng cơ hồ tựa sắc bén. Mắt Kham Ma Kết càn quét một lượt, cuối cùng dừng lại trên người chàng ta: "Chê cười rồi."

Chàng không ngờ có một ngày sẽ đối diện với Duệ Song Tử trong bối cảnh này. Chẳng qua nhiều năm đấu đá lẫn nhau, căm ghét nhau, thậm chí muốn đoạt mạng nhưng chàng chưa từng nghĩ chàng ta vậy mà sẽ tạo phản. Ắt hẳn bên trong vẫn còn nhiều nguyên do, khiến chàng ta buộc phải tính kế.

Mũi tên cắm thẳng trên mặt đất, khí thế của hai vị đây chưa bao giờ tàn.

Tiếc là muôn vạn khí thế cũng có lúc bị chiếm thế thượng phong. Không cần bất kì tín hiệu nào, kể từ lúc mũi tên được bắn, cuộc chiến này đã bắt đầu. Hai quân chém giết lẫn nhau, kẻ đỗ máu người rơi lệ. Chẳng mấy chốc Tử Cấm Thành nhuốm màu bi thương, sắc đỏ ngập tràn, tuôn thành sông.

Phía trên cổng thành có Na Lạp Thiên Bình chỉ huy đội cung tiễn, ra hiệu để họ thực thi. Tên rơi xuống như mưa, đâm thấu tâm can. Chẳng qua uy lực của cơn mưa này có lớn cỡ nào cũng không thể phá được bức tường thành vững chắc của Duệ Song Tử. Chỉ khi tận mắt trông thấy người đó, lòng này may ra mới gỡ được nút thắt lâu nay.

Phía đây có Duệ Lôi chắn kiếm thay cho chàng ta. Phía kia có vạn tướng sĩ Duệ gia nguyện cùng chàng ta san sẻ.

Con đường mở ra như hoa như gấm nhưng đây tất nhiên chẳng phải thứ thơ mộng gì. Con đường này vốn dĩ đã mở ra bằng xương máu nhiều người.

Nực cười thay, chàng ta một bước đi cũng không ngoảnh đầu càng không hối hận về quyết định hiện tại. Ấy nên chỉ có thể phi ngựa xông pha về trước.

Ngày hôm đó, Tử Cấm Thành lưu lại bóng dáng nam nhân một thân lam y, trên tay cầm kiếm tiến đến ngai vị.

Cùng lúc đó, Dưỡng Tâm Điện có phần hoang vắng. Bên trong trừ Hoàng Đế và tên thái giám già cũng chả còn bất kì cung nữ nào. Trong cái không gian yên tĩnh ấy khiến lão ta suy ngẫm về nhiều thứ, nhớ về nhiều thứ. Tưởng chừng như đã quên nhưng con tim lại không ngừng nhắc nhở sự hiện diện ấy vẫn luôn bên cạnh tựa hổ đói rình mồi. Lão ta biết Duệ Song Tử xin đến Đan Thành là có mưu đồ tạo phản, ấy mà vẫn một mực chấp thuận yêu cầu.

Chẳng qua lão ta thật sự muốn xem chàng đang suy tính điều gì, muốn rõ điều gì, còn gây việc long trời ra sao.

"Bệ hạ, người phải làm tới mức này?"

Thái giám nọ không hiểu. Việc gì phải thuận ý chàng, để chàng tạo phản, thế rồi lại uy hiếp đến tính mạng chính mình. Nhưng cứ hễ ngẫm nghĩ nguyên nhân liền chỉ biết cảm thán suy nghĩ của bậc Đế vương quả thật khác biệt với người thường. Nhưng vốn dĩ nhân quả này cũng đã đến lúc gặt hái rồi.

san.180123

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia