ZingTruyen.Com

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 60. Mỗi bước

ardsann

Chương 60. Mỗi bước

Kham Thiên Yết mỗi một bước chân đều toát lên khí thế hơn người. Xung quanh chàng có nhiều kẻ hộ tống. Dù bỏ mạng tại đây cũng không hối tiếc. Lúc trong lều trướng, chàng đã ngẫm nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc nên đi theo bước nào mới vẹn toàn. Nhưng dù là bước nào đi nữa cũng đều có thương vong. Đây là điều không tài nào tránh được. Cho nên đêm nay, những người của Thiết Phiến Quân vì chàng mà hy sinh đều sẽ rạng danh khắp Trung Ca.

"Thái tử quả nhiên là Thái tử. Có bị dồn vào đường cùng vẫn nhàn nhã."

Lại nói tiếp: "Nhiều năm ẩn mình làm kẻ vô dụng trước văn võ bá quan. Giờ thì xem ra Thái tử muốn nhe nanh?"

Chàng bèn phì cười.

"Nanh vuốt này của ta e rằng không sắc nhọn được như Duệ Vương."

Duệ Song Tử tay cầm chén rượu, ngửa đổ mặt đất. Coi như chén này tiễn các tướng sĩ của Thiết Phiến Quân. Nếu có thể, tiễn cả Thái tử Kham Thiên Yết.

Vậy nhưng người tính không bằng trời tính. Chàng ta có lợi hại nhường nào, cũng phải trơ mắt ra nhìn chàng từng bước từng bước, nguyên vẹn, thoát ra tường thành cao lớn của Đan Thành.

Chàng ta không thẹn quá hóa giận mà sục sôi ánh lửa. Dẫu sao Thiết Phiến Quân trong lời đồn xuất hiện tại đây, cũng xem như là vinh hạnh. Hơn nữa chỉ một Thái tử thoát khỏi Đan Thành thì đáng là gì. Ngoài việc gửi tin cấp báo về kinh thành, chàng còn có thể làm được gì. Vốn nước cờ này, đã lực bất tòng tâm, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Chàng ta quả thật muốn xem thử, Kham Ma Kết liệu sẽ đi nước cờ nào để xoay chuyển đây.

"Phía Duệ Lôi thế nào?"

Tên lính bên cạnh cung kính đáp: "Từ khi có được hổ phù của Đan gia, phía Tướng quân đã bắt đầu tràn vào. Hiện tại đang ở trong thành chờ người tới."

"Còn Vân Hoan?"

Nhận được chỉ là cái lắc đầu. Đã nhiều ngày vẫn chưa tìm ra Vân Hoan. Hôm đó hắn thương thế nghiêm trọng, lại có lão Tướng quân lấy mình làm bia, giúp hắn đỡ mũi tên có độc. Cũng vì lẽ đó mà hắn trốn thoát. Rốt cuộc chẳng biết, người liệu còn sống hay đã chết.

Trên người hắn giữ hổ phù Vân gia. Nếu không lấy được, căn bản không thể huy động binh mã Vân Thành.

Vậy nên ngay từ đầu, mỗi bước Duệ Song Tử đi đều chẳng dễ dàng gì. Dù Duệ Thành hay Vân Thành, quân số không có sự chênh lệch. Chàng cược Duệ Lôi thắng trận. Vì chàng biết hắn sẽ không tiếc bất kì thủ đoạn nào để công phá được thành trì Vân gia. Vì chàng biết hắn yêu thương nương tử thế nào. Trận này tất thắng. Chàng tiếp tục đắn đo, suy nghĩ thiệt hơn. Đan Nhân Mã dẫu sao cũng có kinh nghiệm trên chiến trường, võ công cũng không tầm thường. So với Duệ Lôi có lẽ kẻ tám lạng người nửa cân.

Giả sử Đan Nhân Mã và Duệ Lôi gặp nhau trên chiến trường. E rằng trận chiến này không còn tầm thường. Chiến trận sẽ kéo dài liên miên, bất phân thắng bại. Tướng sĩ chết càng nhiều, bên nào trụ không được liền xem như dễ dàng công phá. Cho nên chàng lo sợ tình trạng chiến sự kéo dài, vừa hay thuận ý Đan Nhân Mã. Tạo phản từ đó trở thành công cốc.

Cuối cùng, chàng đành dùng Vệ Bạch Dương làm con tin. Quân cờ này ban đầu vốn không có ý định sử dụng, vì tình thế tiến thoái lưỡng nan mới ra hạ sách ấy. Hơn nữa từ đầu, sau khi ám sát không thành, Vệ Bạch Dương đã chẳng còn bất kỳ giá trị gì. Chẳng qua Duệ Lôi kiên quyết muốn chàng giam giữ nàng ta. Hóa ra là có ý này.

Duệ Lôi như vậy lại muốn tạo phản triệt để. Thần trí của hắn đã chẳng còn minh mẫn. Dù sao hắn giờ cũng đã cùng một thuyền với chàng, vậy đành miễn cưỡng trả nương tử cho hắn. Để bọn họ trùng phùng tháng ngày về sau. Tạo phản thắng lợi liền an yên, thất bại liền làm uyên ương cùng xuống suối vàng. Chẳng tiếc gì.

Chàng đến đây đã tận tình tận nghĩa với người Duệ gia. Về sau chẳng còn bất cứ mối quan hệ thân tình nào.

"Phái người theo dõi động thái của Thiết Phiến Quân." Chàng ra lệnh.

Cùng lúc đó, Lịch Chỉ Cung nhiều năm vắng bóng, cây cỏ mọc lên um tùm.

Sau khi Lịch phi mất, cửa cung cũng đã bị khóa lại từ lâu. Vậy mà hiện tại xuất hiện bóng dáng nữ tử. Đoán rằng đã tầm tuổi xế chiều. Bà vận y phục màu đen, thêu phượng tung cánh chỉ vàng, miếng ngọc bội bên hông tuy có phần sắc sảo nhưng cũ kĩ. Từng bước đi đều chậm rãi, động đến cành khô, phát ra tiếng động vang khắp chốn.

Tẩm cung phía trong phủ lớp bụi dày, vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ. Nói không chừng còn có thể đem ra dọa mấy tiểu cung nữ. Nhưng vị nữ tử này dáng vẻ trầm ổn, từng đường nét hoàn mĩ trên gương mặt toát lên sự kiêu ngạo. Mà, sự kiêu ngạo ấy dường như theo năm tháng nơi cung cấm đã bị chôn vùi.

Tử Cấm Thành rộng lớn. Hậu cung đã mấy ngàn giai nhân. Có người thật sự chết tâm, cứ vậy rời xa dương thế. Có người từ bỏ tất thảy, kiên quyết dừng lại quyết định sai lầm đấy. Có người bị vu oan giá họa, chết không nhắm mắt. Cái này, quả thật đúng như Lịch phi.

Cơ thể nàng ta năm xưa cháy rụi một phần. Kể cả khi có chết ngạt vì khói lửa nghi ngút, nàng ta vẫn trừng đôi mắt ấy nhìn trời cao. Giây phút đó có bao nhiêu kẻ đồn người thổi, nói rằng nàng ta chết không cam tâm cho nên mới trừng mắt đầy oán giận như vậy. Bà quả thật muốn biết, Lịch phi liệu có bao nhiêu sự oán giận cho bà đây.

"Bổn cung lại đến thăm ngươi."

san.170123

đến hẹn lại lên ehe (。•̀ᴗ-)✧

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com