ZingTruyen.Info

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 55. Chờ ngày thịnh thế

ardsann

Chương 55. Chờ ngày thịnh thế

Kham Thiên Yết ngồi trước cổng cung, tay cầm vò rượu, dáng vẻ ưu tư không gì giấu được. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nhà nhà đều đã thắp đèn, trong cung cũng chẳng ngoại lệ. Vậy mà chỉ có Vô Cầu Cung của chàng một nét hiu quạnh, đến đèn cũng chẳng thắp nữa.

Tiểu Tuyết - cung nữ trước đây từng có diễm phúc đi theo điện hạ, nay ghé ngang chỉ đành thở dài. Nếu người kia không nhờ vả, nàng suýt nữa đã quên mất trong cung vẫn còn Thái tử. Dẫu nói gì thì, ngày trước điện hạ thường bảo ban đám thuộc hạ hèn mọn này, cho nên chút chuyện nhỏ có đáng là bao. Nàng bèn hít một hơi thật sâu, từ tốn lê từng bước về phía trước chàng.

"Điện hạ."

Chàng nhìn nàng một hồi. Có lẽ men rượu khiến chàng mất đi khả năng nhìn nhận. Lúc sau mới à lên, gọi tên của nàng. Còn phóng khoáng tới mức bảo nàng ngồi xuống, trò chuyện với chàng. Xem ra đã say bí tỉ cũng nên.

"Người say rồi à?"

Chàng im lặng.

"Hóa ra điện hạ cũng biết tự lừa."

Vốn dĩ muốn mượn rượu giải sầu, kết quả càng uống càng tỉnh táo. Đôi khi chàng sẽ tự hỏi: Rốt cuộc là rượu giả hay là chàng ngàn chén chẳng say? Nhưng đời này làm gì có người ngàn chén không say, chẳng qua là tự lừa mình dối lòng mà thôi. Nàng bèn phì cười. Hay cho một tấm chân tình này.

"Điện hạ không cần quá ưu sầu. Tết Nguyên Tiêu lẽ ra nên vui vẻ."

"Nếu có thể vui, ta cũng chẳng cần tới rượu làm gì. Khắp cung cấm này, đâu đâu cũng tràn ngập tiếng cười. Vô Cầu Cung sắp thành tẩm cung ma quỷ rồi."

Tiểu Tuyết đưa mắt nhìn chàng. Dáng vẻ của chàng so với năm xưa đã khác đi nhiều. Không biết tự lúc nào chàng đã bọc quanh thân lớp phòng vệ chặt chẽ. Có thể chỉ vì chốn cung cấm đầy rẫy cạm bẫy. Có thể vì đại nghiệp của chàng không cho phép có hai từ nhu nhược. Nhưng dẫu là gì đi nữa, hôm nay đặt chân đến đây với nhiệm vụ mang đến ánh đèn nhỏ bé cho chàng.

"Điện hạ, đáng ra hôm nay Tiểu Tuyết có thể xuất cung đoàn tụ với người mình thương. Nhưng Tiểu Tuyết vẫn bám víu ở đây nốt một đêm. Bởi Tiểu Tuyết nhận ra nếu chỉ có Tiểu Tuyết hạnh phúc, mà điện hạ ưu sầu cả đời thì thật không công bằng. Dù là điện hạ hay Tiểu Tuyết đều xứng đáng có được hạnh phúc. Tiểu Tuyết biết con đường đi đến hạnh phúc của điện hạ vừa chông chênh vừa khó khăn. Điện hạ thử nghĩ mà xem, phía ngoài cái tường thành vững chắc chết tiệt này không phải có người luôn đợi điện hạ cho người ấy nhìn thấy ngày thịnh thế của Trung Ca sao? Lời hứa năm đó lẽ nào điện hạ đã không còn nhớ nữa?"

Kham Thiên Yết tròn xoe đôi mắt, đảo mắt nhìn nàng với vẻ hoảng loạn.

"Là nàng ấy gọi ngươi đến?"

Nàng đứng dậy, phủi y phục sạch sẽ liền nhoẻn miệng cười: "Có những chuyện điện hạ dùng tâm cảm nhận sẽ hiểu. Nếu trong lòng điện hạ lâu nay vẫn luôn hướng về người ấy, tin rằng điện hạ cũng sẽ chờ người ấy. Tiểu Tuyết đã xong bổn phận rồi, về sau cầu chúc điện hạ luôn bình an."

Thế rồi nàng đi mất hút. Kham Thiên Yết ngước mắt nhìn trời. Trăng đêm nay vừa tròn vừa sáng. Xem ra không cần phải thắp đèn nữa, cứ để ánh sáng của trăng xua tan bóng tối chốn này.

Chờ ngày thịnh thế.

Chờ ngày trùng phùng.

Ba tháng sau. Lính đưa tin cấp báo về kinh thành: Duệ Lôi mưu đồ tạo phản.

Hắn nuôi binh, xây dựng cứ điểm tại Duệ Thành. Hiện tại đã khởi binh đến gần Vân Thành với ý định chiếm đoạt.

Trong tin cấp báo mang theo lá thư do Vân lão Tướng quân đích thân đặt bút. Nội dung bên trong đại khái mong lão Hoàng Đế viện trợ cho ba vạn quân.

Lão Hoàng Đế sau khi nghe xong nét mặt biến sắc, không khỏi tức giận. Quần thần trong triều một phen hỗn loạn. Thế là lời ra tiếng vào, cho rằng Duệ Lôi vì cái chết của phụ thân hóa giận muốn tàn sát khắp Trung Ca này. Chẳng mấy chốc Duệ Song Tử cũng bị cuốn vào. Nhưng chàng ta trời sinh xảo trá, dĩ nhiên đứng dưới mắt thiên tử phải bộc lộ mình là kẻ thanh khiết.

Có điều vì mang họ Duệ nên quyền lực của chàng ta dường như bị kìm hãm. Tạm thời cấm túc tại tư phủ.

Lệnh truyền xuống. Ba vạn quân do Vân lão Tướng quân yêu cầu bắt đầu khởi binh, tiến đến Vân Thành ngay trong đêm. Không lâu sau chiến sự liên miên, Vân Thành không ngừng cho người gửi tin cấp báo. Nội dung mỗi tin đều như nhau, đều yêu cầu phải viện trợ. Trong vòng nửa năm dưới sự càn quét của Duệ Lôi, tường thành bị chiếm. Dân chúng lầm than, cực khổ, không ngừng oán thán. Bao nước mắt và xương máu đổ xuống chốn chiến trường, đổi lại kết quả thảm thương như ngày hôm nay.

Vân Thành khoác lên màu bi thương. Tin cấp báo cuối cùng gửi đến kinh thành: Vân lão Tướng quân hi sinh, treo đầu thị chúng. Vân Hoan, tiểu Tướng quân không rõ tung tích. Tuy vậy trong quá trình tham chiến, hắn thương thế nghiêm trọng. E rằng đã không qua khỏi. Hàng vạn binh lính, thây chất thành núi, vô cùng ác liệt.

Từ đó, Vân Thành cứ thế bị chiếm đóng triệt để. Lão Hoàng Đế vì việc này tái phát bệnh cũ, không ngừng giận dữ. Mặt khác theo tình hình chiến sự hiện tại, có lẽ Duệ Lôi tiếp tục khởi binh chiếm Đan Thành.

san.100123

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info