ZingTruyen.Info

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 54. Chỉ có tỷ, chỉ có thù hận

ardsann

Chương 54. Chỉ có tỷ, chỉ có thù hận

Hai tháng sau.

Kham Bảo Bình khó khăn lắm mới chuồn ra khỏi cung cấm, vậy mà lại chẳng thấy mặt mũi của Tào Sư Tử đâu. Rõ ràng hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, lẽ nào chàng ghé lầu xanh rồi?

Sớm biết thế nàng đã không vận y phục xinh đẹp. Dẫu sao là do nàng nguyện ý bỏ mất vài canh giờ chọn lựa. Giờ thì hay rồi. Không có người ngắm, hà tất gì phải trở nên đẹp đẽ.

Nhưng ngẫm lại cũng không đúng lắm. Người ngắm đâu nhất thiết phải là Tào Sư Tử. Chàng ta là cái thá gì. Nàng không nghĩ nữa, nàng mặc kệ.

"Đại nhân, không mau đuổi theo!"

Tào Sư Tử đứng từ phía xa, vội xua tay, đáp lại: "Ta không vội, ngươi lại vội cái gì. Cứ để điện hạ đi trước."

Tên thái giám nọ nghệch mặt. Trong bụng thầm nghĩ với tính khí của Công chúa nhất định sẽ giận dỗi cho xem. Đến lúc đó chàng có muốn dỗ cũng không dỗ nổi. Thế mà bây giờ còn ở đây nhàn rỗi chờ đợi, từ từ theo sau. Không biết nên cảm thấy là vị kia xui xẻo hay là vị này xui xẻo nữa đây.

Kinh thành đông đúc dòng người qua lại. Đâu đâu cũng tràn ngập ánh đèn. Kham Bảo Bình càng đi càng cảm thấy thích thú. Trên tay đầy ắp thức ăn lúc nào chẳng hay. Nghĩ kĩ lại hình như nàng vẫn chưa thả đèn hoa đăng. Lần này muốn ước nguyện một chút, ước cái tên chết bầm Tào Sư Tử kiếp này lẫn kiếp sau đều không được an yên.

Tào Sư Tử bất ngờ xuất hiện phía sau lưng nàng, nói nhỏ vào tai: "Có phải người đang mắng ta trong bụng?"

Nàng bèn giật thót, vội lùi ra sau mấy bước. Chàng chẳng qua cũng chỉ đoán đại. Xem nét mặt này thế là thật rồi.

"Biết ngay người đang mắng ta mà!"

Nàng phụng phịu: "Lý nào lại không mắng ngươi? Ta cất công chờ ngươi, còn ngươi hay rồi, dám bỏ rơi ta!"

"Ta..."

Lời chưa kịp nói ra đã bị nàng chặn: "Ta nói oan cho ngươi sao?"

Tào Sư Tử nói không lại, bèn cúi đầu chịu thua: "Được, được! Là ta sai."

Thấy người trước mặt có vẻ như vẫn chưa nguôi cơn giận. Hốc mắt chẳng biết từ khi nào đã đỏ hoe, giọng điệu nghẹn ngào nói: "Ngươi thừa nhận như vậy... Ngươi bỏ rơi ta thật à?"

Chàng một phen hoảng loạn. Phản bác cũng không được, thừa nhận lại như này. Những lúc nàng khóc, chàng cũng lực bất tòng tâm lắm đó chứ. Giờ thì biết dỗ kiểu gì đây. Sớm đoán được có kết cục như hiện tại, cớ gì phải ra vẻ.

Đến gần, chàng liền thở dài. Tầm nhìn này quả thật có chút chênh lệch. Thế là chàng bèn cúi người xuống, véo nhẹ hai má nàng, bày đủ trò để dỗ dành.

"Không khóc nữa. Rõ ràng người đã thành một cô nương rồi, sao vẫn còn khóc nhè như trẻ mới lên ba vậy?"

Nàng vội lau nước mắt: "Chẳng có vị đại thúc nào dỗ người như ngươi cả."

Chàng hóa đá. Lời nàng nói hệt như hàng vạn mũi tên đâm thẳng vào trái tim bé nhỏ của chàng. Sao nhất thiết phải gọi là đại thúc. Lẽ nào chàng đã già đến vậy rồi ư. Không đúng lắm! Vốn dĩ vẫn còn nét tuấn tú như năm xưa mà. Giữa nàng và chàng cũng đã chênh lệch bao nhiêu đâu, cũng chỉ mười tuổi mà thôi. Đáng ra nếu nàng có muốn trêu, phải gọi là huynh chứ.

Kham Bảo Bình ngoảnh đầu bỏ đi, mặc cho chàng đứng như trời trồng.

Cùng lúc đó, Giản Xử Nữ không việc gì làm, một mình thả đèn trong góc nhỏ. Vậy mà vô tình lại bị Vạn Cự Giải phát hiện. Tiếc là nàng ta chưa kịp đến gần đã bị nàng vung kiếm chĩa thẳng cổ.

"Ngươi đâm đầu vào lưới?"

Nàng ta nhè nhẹ hạ lưỡi kiếm nàng xuống: "Tỷ nghe ta giải thích!"

Nàng bèn đưa mắt nhìn, lộ rõ vẻ coi thường: "Ngày trước ta bắt ngươi gọi ta là tỷ tỷ ngươi không chịu. Cứ một mực gọi ta là ma đầu. Bây giờ muốn trở mặt gọi tỷ tỷ để được lượng thứ?"

Chột dạ. Quả thật có chút chột dạ. Với tình cảnh hiện tại ngoài việc làm nàng vơi bớt lửa giận thì căn bản không thể nói chuyện bình thường được, huống hồ gì là việc trọng đại. Nàng ta cố gắng lắm mới có thể tuôn ra chữ tỷ suôn sẻ. Cuối cùng nàng cũng chịu thu kiếm.

"Nói đi."

"Hôm đó... ta đến cứu Vệ Bạch Dương. Ta biết tỷ không tin. Nhưng đó là sự thật. Tạm thời ta đang bị Song Tử cật lực truy sát. Chàng và ta... đã không còn chung đường như trước kia nữa."

Giản Xử Nữ trầm ngâm. Lâu nay nàng ta vẫn luôn theo cạnh chàng, lý nào trong một thoáng đã thay đổi mất rồi.

"Tại sao lại đổi ý?"

"Đại nghiệp trong lòng chàng quá lớn, giống như Tiểu Kết năm đó. Nhưng so với Tiểu Kết năm đó, có khi hơn gấp bội. Trong mắt chàng chỉ có tỷ, chỉ có thù hận. Ta nhớ lúc bọn ta gặp được Tiểu Kết, chàng hỏi hắn tỷ còn sống hay không? Dẫu sao lúc đó cũng hắn cương quyết nhảy xuống theo tỷ. Kết quả ngư dân chỉ cứu được hắn. Bọn họ đều nói không thấy tỷ, chỉ có hắn."

Nàng ta cười nhạt. Đáy mắt hiện lên vẻ ưu tư trong cái ngập tràn của ánh đèn lộng lẫy. Giản Xử Nữ có thể hiểu, cảm giác của nàng ta năm đó ra sao.

"Sau đó... hắn cả người thơ thẩn, nói với bọn ta một câu: Không còn sống nữa. Nhớ lại có lẽ, thần trí của hắn đã chẳng còn tỉnh táo. Thời điểm ấy, cả chàng và ta đều tự trách. Ta biết cảm giác của ta chẳng là gì so với chàng. Bởi vì ngoài tự trách, chàng còn hối hận. Nếu không phải vì lúc đó quyết liệt cứu ta đến cùng, tỷ cũng không bị dồn vào con đường chết. Đến khi bọn ta trưởng thành, đại nghiệp trong lòng chàng giống như hố sâu không đáy. Chàng tốt với ta. Ta từng rung động. Nhưng tất cả sự dịu dàng chàng trao cho ta đều xuất phát từ việc nhớ tỷ."

"Mấy năm qua bọn ta vẫn sống, sống chỉ để tranh giành quyền lực. Nhưng ta cảm thấy mệt rồi. Ta không muốn đấu đá nữa. Có người vẫn luôn chờ ta cho người ấy một đáp án. Cho nên có lẽ giờ phút này, chàng chẳng là gì."

san.100123

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info