ZingTruyen.Info

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 52. Thế cờ

ardsann

Chương 52. Thế cờ

"Khắp kinh thành chỉ có Tào phủ giữa thanh thiên bạch nhật nằm dưới tầm mắt của nhiều thế lực. Cho nên đây là muốn xem Tào phủ như chỗ ẩn náu?"

Dứt lời, Kham Bảo Bình nói tiếp: "Ngộ nhỡ nàng ta đến đây là để thăm dò?"

Tào Sư Tử xua tay. Giọng chắc nịch đáp lại: "Không thể! Ta tin nàng ta."

Nàng lườm nguýt. Hay cho một chữ tin này, rõ ràng có ý đồ bất chính. Đã gặp được mấy lần lại tin tưởng nàng ta như thế chứ. Nhận ra người trước mắt gương mặt đã biến sắc, khẽ phì cười. Nàng tức tối không thôi, chẳng nói chẳng rằng liền xoay người bỏ đi. Hại Tào Sư Tử phải lẽo đẽo theo sau chiều nàng, dỗ nàng mấy ngày trời.

Mặt khác, Vệ Bạch Dương sống trong căn nhà gỗ đơn sơ ngoài kinh thành.

Chốn này khi xưa mẫu thân từng lui tới. Về sau người mất, nàng trở thành chủ sở hữu. Ở kinh thành không nơi nương tựa. Cho nên ngoài căn nhà gỗ này ra, nàng không còn chỗ nào để đi. Cứ xem như nàng tránh xa quyền lực của kinh thành, sống một đời an yên.

Nhưng kể ra lão thiên cũng biết trêu đùa, vậy mà lại để Đan Nhân Mã hễ rảnh rỗi là lui tới, mặc cho nàng đối đãi lạnh lùng ra sao. Chàng thật tâm thật lòng nhưng nàng không thể cho chàng thứ chàng muốn. Nếu nhắm mắt làm ngơ xem như đời nàng chưa từng gặp Kham Ma Kết, cứ thế cùng Đan Nhân Mã yêu thương bền vững. Tâm nàng sẽ cảm thấy hổ thẹn, càng không cách nào nhìn Đan Nhân Mã bằng ánh mắt như ngày xưa cũ kia.

Vệ Bạch Dương đặt nhẹ tách trà, miễn cưỡng quay sang nhìn chàng, giọng điệu bình ổn: "Về sau ngươi đừng đến đây nữa. Giữa ngươi và ta vốn không nên cưỡng cầu, chỉ thêm lãng phí."

Chàng cười nhạt. Nếu không phải biết trước giữa nàng và chàng chẳng còn gì để quyến luyến, hà tất gì chàng cứ cứng đầu không buông. Bởi vì tâm đã biết rõ, cho nên mới không ngừng lừa gạt chính mình. Chỉ cần ngày nào có thể ở bên cạnh nàng, chàng đều muốn dùng chân tình này bù đắp hết thảy. Chàng biết với nàng mà nói, bỏ lỡ là bỏ lỡ. Ngày ấy không có duyên lỡ mất nhau một thời, ngày nay càng không nên cưỡng cầu hai chữ duyên phận.

"Ta... cẩn thận!"

Lưỡi kiếm từ đâu vung đến phía Vệ Bạch Dương. Nàng nhanh chóng lùi lại, chiếc ghế vỡ làm đôi. Đan Nhân Mã muốn đến bên cạnh nàng nhưng bị vài tên hắc y nhân khác ngăn cản. Căn bản muốn tiến cũng chẳng được, muốn lùi cũng không xong. Chàng nghiến răng tức tối, không thể chịu thua như vậy được. Người đó chắc chắn đang ở quanh đây, lúc này chỉ đành bất lực gọi nàng ta cứu giúp.

"Ta biết ngươi đang ở đây!"

Nàng tròn xoe mắt, không hiểu nỗi Đan Nhân Mã đang rống lên cái gì.

Rốt cuộc quanh đây còn có người?

Giản Xử Nữ lưng tựa thân cây. Hôm nay khó khăn lắm mới xếp hàng mua được màn thầu nổi tiếng nhất kinh thành. Vậy mà chưa kịp bỏ vào miệng đã bị một đám ruồi nhặng đến làm phiền. Còn tưởng chàng có thể nhanh gọn xử lí. Xem ra là nhiều đến mức cũng không thể tự giải quyết được?

"Phiền toái!"

Nàng nhanh chóng vung kiếm chĩa về phía tên nam nhân đối diện Vệ Bạch Dương, cứ thế lụi vào hông hắn một nhát đau điếng, máu tuôn không dứt.

"Cái đám phiền phức các ngươi không thể đợi ta ăn xong màn thầu rồi hẵng tập kích? Biết cách chọc người thật!"

Thế là một phen náo loạn. Tiếng leng keng vang vọng khắp vùng. Vạn Cự Giải ngó tới ngó lui, cảm thấy hình như bản thân lo thừa. Rõ ràng ở cạnh Vệ Bạch Dương vậy mà một lúc lại có hai cao thủ tương trợ. Sớm biết như thế, nàng chẳng cải trang thành hắc y nhân đến giải cứu mỹ nhân làm gì.

Vì biết trước kế hoạch ám sát của Duệ Song Tử, vậy nên nàng mới lén tới đây cứu giúp. Nhìn kiểu này xem như hóa thành công cốc, nàng bèn thở dài. Thế mà lại bị Giản Xử Nữ chú ý tới. Hình như nàng ta cho rằng nàng cùng một giuộc với đám người kia. Cho nên mới dùng cái ánh mắt hừng hực sát khí ấy truy đuổi. Hại nàng chạy bén mảng, chạy đến tận kinh thành, miễn cưỡng cũng xem như cắt được cái đuôi này.

Giản Xử Nữ ngẫm nghĩ một hồi. Thừa biết cái bộ dạng chạy thiếu sống thiếu chết đấy là ai. Mạo muội ngầm đoán người đứng sau là Duệ Song Tử. Mấy ngày qua Đan Nhân Mã lúc nào cũng ghé, không khó để chàng ta biết được tung tích của Vệ Bạch Dương. Xem ra Na Lạp Thiên Bình đoán không sai. Chỉ cần có người đến ám sát, kẻ giật dây đằng sau sự hiểu lầm này không chờ được liền muốn tạo ra phong ba.

"Món nợ đây ngày sau tính!"

Vạn Cự Giải đằng xa nghe xong liền rùng mình. Không phải cho rằng là nàng ám sát Vệ Bạch Dương đó chứ. Nửa muốn lên tiếng giải thích, nửa lại lo sợ cái khí thế muốn đòi mạng của nàng ta. Cuối cùng nàng bỏ mất cơ hội. Nàng ta thế mà đã đi mất dạng.

Dù gì mạng sống của Vệ Bạch Dương cũng đã an toàn, Giản Xử Nữ có hiểu lầm cũng chẳng làm sao. Mục đích đã đạt được. Giờ thì phải xem Vệ Bạch Dương liệu còn đủ tỉnh táo để phán đoán được thế cờ của Duệ Song Tử?

Tiếp theo đây, màn hay mà Vạn Cự Giải nàng rắp tâm chuẩn bị chỉ mới bắt đầu. Cứ chậm rãi thưởng thức.

san.090123


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info