ZingTruyen.Com

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 49. Y thuật bí truyền

ardsann

Chương 49. Y thuật bí truyền

Hưu thư đã điểm tên.

Nhớ khi xưa Vệ Bạch Dương một thân hồng y danh chính ngôn thuận bước qua ngưỡng cửa Vương phủ. Nay vỏn vẹn tấm áo choàng đen, lặng lẽ rời đi. Dáng vẻ nàng mất hút hòa vào dòng người mênh mông vừa buốt lòng vừa lạnh lẽo. Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt, mãi mãi không thể vãn hồi nữa.

Giản Xử Nữ mặt nặng mày nhẹ. Cứ thế bày bộ dạng không cam tâm cho trời đất chứng giám. Nàng thật sự không hiểu Na Lạp Thiên Bình đang nghĩ cái quái gì. Rõ ràng Vệ Bạch Dương muốn đẩy nàng ấy vào con đường chết, nàng ấy ngược lại không sinh hận thì thôi.

Vậy mà còn sai nàng theo dõi sát sao, phòng trường hợp đe dọa mạng sống xảy đến thì ra tay tương trợ. Vốn dĩ kể từ giây phút nàng ấy bước chân vào Vương phủ, đời này định sẵn dù cao sang hay thấp hèn, kẻ kiêu ngạo biết lùi biết tiến như Vệ Bạch Dương chẳng bao giờ khuất phục. Vừa thẳng tính vừa thù dai, cớ sự ngày hôm nay đều là do bị biến thành quân cờ trong tay người khác. Mặc sức điều khiển bằng sợi tơ vò, thao túng một cách triệt để.

Vệ Bạch Dương không ngu ngốc. Cái đầu của nàng ta thông minh hơn tất thảy những gì có thể nhìn thấy bằng ánh mắt thường. Nếu nàng ta dốt nát, sẽ chẳng bao giờ có thân võ nghệ cao siêu, cũng sẽ chẳng bao giờ dùng mưu lược của mình để hiến trận. Lấy máu giặc làm nghi thức gột rửa, đoạt vạn sinh mệnh và mảnh đất trù phú xưa.

Nàng vốn biết thế cục ngày hôm nay đều chính tay Duệ Song Tử làm nên.

Nhưng, thứ khiến nàng triệt tiêu mọi hy vọng và ý chí sát cánh cùng Kham Ma Kết là sự phản bội mà chàng trao cho. Đời này nàng chẳng tiếc gì, cũng không hối hận gì. Duy chỉ có chàng từ lần này đến lần khác, hệt như muốn nhấn chìm tất thảy sự tin tưởng nàng nguyện ý dâng hiến. Nàng sẽ rời chốn kinh thành, tránh xa quyền lực, sống một đời an nhàn vô ưu vô lo. Nơi đây chỉ toàn thứ khiến nàng mỏi mệt.

Phụ thân không cần nàng, Kham Ma Kết cũng không cần nàng. Người cần nàng chỉ muốn toan tính lợi dụng.

Rốt cuộc nhân gian này, còn ai thật sự cần nàng đến mức không màng tất cả?

Tiếng vó ngựa vang lên rung chuyển đất trời. Khí chất toát lên từ Đan Nhân Mã hệt như vòng hào quang chói lòa, khiến kẻ kiêu ngạo đang chìm xuống đáy tuyệt vọng như nàng càng không cách nào cam tâm bản thân bị hạ bệ.

"Ngươi đến cười nhạo ta sao?"

Chàng nhíu mày. Nét mặt lộ rõ dáng vẻ chua xót, nhưng chàng biết nàng ghét nhất là bị người ta ném cho ánh mắt thương hại. Cho nên mới không ngừng kìm nén những xúc cảm nên triệt tiêu này. Lúc hay tin nàng rời đi, chàng mang trong mình cảm giác khó tả thành lời, lập tức phi ngựa đến bên.

Có điều gì đó liên tục thôi thúc chàng, nếu hôm nay nàng biến mất khỏi tầm mắt, ngày sau vĩnh viễn liền lỡ mất.

"Ta đi cùng nàng."

Vệ Bạch Dương không phải chưa từng ngoảnh đầu nhìn, vẫn luôn có dáng vẻ của Đan Nhân Mã chờ đợi nàng. Thời thế khác biệt. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Mà nàng tính tình vừa ngay thẳng lại vừa dứt khoát. Người phản bội nàng, rời xa nàng, thương hại nàng mãi chẳng bao giờ có được sự tha thứ từ nàng.

Kể từ giây phút phụ thân nàng tính kế khiến Đan Nhân Mã lặng bóng, định sẵn đời này có duyên nhưng chẳng có phận. Kể từ giây phút Kham Ma Kết bao che chuyện xấu mà Na Lạp Thiên Bình làm ra, phản bội tất thảy sự tin tưởng. Định sẵn đời này không còn bất kì mối quan hệ nào ngoài thù hận.

Cùng lúc đó tại Duệ Vương phủ, dưới y thuật của Âu Kim Ngưu, chỉ vỏn vẹn ba tháng Duệ Tự đã có thể cử động ít nhiều. Chung quy so với trước đã khả quan hơn, dù vẫn chưa thể rời khỏi giường. Lão mấp máy môi, nói với cái giọng nho nhỏ mà yếu ớt. Chàng hiếu kì, cho nên mới ghé sát tai nghe xem.

"Ta..."

Chàng nhíu mày. Dường như mọi sự kiên nhẫn cả đời chỉ đều tích góp để làm việc này. Muốn biết lão nói gì, lại cũng không thể bắt ép lão nói nhanh.

"Muốn... sống..."

Ừ thì lão vẫn đang sống mà, là sống nhờ vào sự uy hiếp của Duệ Song Tử.

Chàng đến cùng vẫn luôn có một thắc mắc, người như Duệ Song Tử liệu còn biết đến tình nghĩa phụ tử nữa sao?

"Đúng... nghĩa..."

Hai mắt chàng tròn xoe.

"Một... lần..." Đợi lời lão vừa dứt, cũng là lúc chàng quay đầu sang nhìn.

Xưa nay Âu gia có y thuật được truyền từ đời này sang đời khác. Hành sự lúc nào cũng bí ẩn, một mình đi khắp bốn bể Trung Ca. Cứ như bồ tát sống, đi tới đâu cứu người tới đó, mặc kệ thấp hèn hay giàu sang. Phụ thân chàng lúc còn trẻ từng vô ý gặp phải Tướng quân uy vũ thuở bấy giờ, là vị tướng cùng thời với những lão Tướng quân khác chốn Trung Ca. Khi mà ba thành trì chưa có chủ sở hữu, khi mà vị tướng tài này là người lãnh đạo cả một dàn tướng tài.

Tướng tài nói với phụ thân chàng: Ta muốn sống đúng nghĩa một lần.

Câu chuyện đó luôn lưu truyền khắp Trung Ca, về vị Tướng tài và lương y trẻ. Bằng y thuật châm cứu Thần Kim giúp người cận kề cái chết duy trì sinh mệnh trong ba ngày, phụ thân chàng đã cứu sống Tướng tài. Và chỉ với ba ngày ấy, lãnh thổ Trung Ca mở rộng gấp bốn lần so với thuở còn sơ khai, yếu hèn. Lần cuối cùng được sống một cách đúng nghĩa, giương thanh kiếm nơi sa trường, quét sạch tướng địch.

Âu Kim Ngưu đắn đo vạn phần. Nếu sử dụng y thuật bí truyền, tức là đắc tội với Duệ Song Tử. Hơn nữa chàng cũng không cách nào làm rõ được ý đồ của Duệ Tự khi muốn sống trong vòng ba ngày là gì. Xấu hay tốt, đâu mới là chân tướng thật sự có lợi đây.

"Ông muốn làm gì?"

"Huyết... thư..."

san.061122

   gửi cậu cuti nào đó bình luận chờ đợi truyện của tui ♡ tui vừa mới thi giữa kỳ hôm qua xong nên nay cũng khá nhàn vì tui lười học ngang rồi. cho nên viết tèn tèn chap mới. xem như an ủi tâm hồn chờ đợi của cậu, cũng như của mọi người. xin lũi rất nhiều vì tui lặng bóng. thỉnh thoảng tui mới lên watt xem mọi người có bình luận gì không, rồi rep thui. chứ thời gian viết truyện thì tui chịu, tui bận học ôn thpt quá trời. hẹn mọi người vào mụt ngày đẹp trời của kỳ nghỉ tết, tui sẽ quay lại tạm thời ehe.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com