ZingTruyen.Info

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 43. Từ nay về sau

ardsann

Chương 43. Từ nay về sau

Kham Thiên Yết nửa đêm thanh tịnh trèo trên mái nhà, đột nhập vào Duệ Vương phủ, hòng gặp mặt người kia.

Đợi đến khi chàng mở nhẹ cánh cửa liền phát hiện Hàm Song Ngư nhàn nhạt rót một tách trà, dùng ánh mắt vừa xa lạ vừa tuyệt tình nhìn chàng. Hệt như có hàng vạn lưỡi kiếm rủ rê  nhau đâm vào tim, đau thấu trời cao.

"Điện hạ, ta chờ người đã lâu!"

Chàng vội vàng đến trước mặt nàng, nhìn nàng lại hỏi: "Vì sao lại lấy Duệ Song Tử? Nàng đang mưu tính gì?"

Cạch, tách trà đặt trên mặt bàn tạo ra tiếng vang. Hàm Song Ngư ngước mắt nhìn chàng, thập phần sắc bén. Trước mặt dường như không còn là nữ nhân chàng yêu thương trọn vẹn ngày xưa. Nàng thật sự thay đổi hay chỉ giả vờ?

Chàng không thấu.

"Điện hạ chớ có đến Duệ Vương phủ thêm lần nào. Ta đã là người của Duệ Vương. Từ nay không chung đường!"

Hai mày hắn cau lại. Nét mặt mang vẻ khốn khổ. Phải, chàng khốn khổ bởi vì nàng. Chàng không hiểu. Đại nghiệp ấy có lớn đến nhường nào chàng cũng không cần. Một câu nói của nàng, chỉ một câu của nàng thôi chàng sẽ từ bỏ tất cả. Chàng muốn sống một đời bình yên bên nàng, không phải chực chờ cái chết vì mưu mô tranh quyền đoạt vị. Chàng đã nhẫn nhịn chờ đợi chốn cung cấm quạnh quẽ. Vậy nhưng sau tất cả, nàng tàn nhẫn với chàng thế.

Thiên Yết kịch liệt nắm lấy hai bả vai nàng, hòng tìm ra lý do. Chàng đang cố bám víu vào chút hy vọng nhỏ bé.

"Có phải nàng đang lừa ta không?"

Lực từ tay khiến nàng đau.

"Nàng hãy nói đi! Có phải nàng đang lừa ta không? Có phải nàng đang vạch sẵn chiêu trò mới? Những thứ đấy ta đều không cần. Duy chỉ có nàng, ta chỉ muốn nàng quay về bên cạnh ta thôi."

Hàm Song Ngư vung mạnh tay, thoát khỏi cơn bấn loạn điên cuồng chàng đang có. Nàng không nghĩ chàng kích động đến vậy. Nhưng nàng lỡ phóng lao phải theo lao, không thể quay về được nữa. Bằng không mọi công sức của nàng đều đổ sông đổ biển. Nàng muốn lấy lòng tin của Duệ Song Tử dù biết việc đó khó như lên trời. Chàng ta không phải là kẻ có thể dễ dàng tin bất kỳ ai. Chính vì chàng ta không tin bất kỳ ai, cho nên mới đứng vững nơi quan trường, không sợ bị phản bội.

Kham Thiên Yết hoàn hồn. Tay chàng run rẩy. Chàng không muốn làm đau nàng. Là lỗi của chàng. Nhưng nỗi bất an trong lòng chàng cứ thế cuồn cuộn dâng lên, chàng phải thoát khỏi ngay.

"Điện hạ, người điên rồi sao? Những lời ta nói vẫn chưa khiến người tỉnh ngộ sao? Vậy thì để ta nói lần nữa. Từ nay về sau người và ta không chung đường. Cho dù sau này có trở mặt là đối địch đi chăng nữa, ta cũng không ngại vung kiếm để giết chết người."

Đáy mắt chàng đen kịt.

Vô hồn.

"Nàng không ngại giết ta?"

Chàng cười cợt. Từng ngón tay thon dài nhanh chóng rút đoản kiếm bên hông, đặt nó vào lòng bàn tay nàng, giúp nàng chĩa thẳng mũi kiếm đến tim. Chàng thật sự muốn xem, nàng liệu có bao nhiêu quyết tâm và dũng cảm để giết chàng. Chỉ cần hôm nay nàng đâm vào tim chàng một nhát, xem như mọi thứ trước đây đều kết thúc. Từ nay về sau đường ai nấy đi.

Như nàng đã nói, cho dù có là đối địch đi chăng nữa cũng không ngại vung kiếm giết chết đối phương. Chàng sẽ để nàng toại nguyện, không hối hận.

Hàm Song Ngư run rẩy nhưng vẫn cố kìm nén. Tay nàng nhỏ và mảnh mai. Nàng chưa chạm qua vũ khí bao giờ. Nói gì đi nữa nàng vẫn là lá ngọc cành vàng. Có điều chúng lạnh, chúng sắc bén, chúng tuyệt tình, chúng vương màu đỏ tươi của máu. Nàng không nỡ. Thâm tâm nàng mách bảo không thể làm thế. Chàng sẽ đau, nàng càng đau hơn trăm vạn lần. Nhưng nàng phải làm sao, chàng đang ép nàng vào thế khó. Đi không được, lùi không xong.

"Ta không muốn mang tội danh giết Thái tử. Xin điện hạ đừng làm khó!"

"Ta không tin! Nàng không làm được. Nếu nàng đã xem ta như đối địch, vậy thì ngay lập tức hãy giết ta. Nàng đâm một nhát vào đây, từ nay về sau mọi tình cảm giữa nàng và ta sẽ cắt đứt. Ta sẽ không đến làm phiền nàng nữa."

Lưỡi kiếm sắc lẹm, Song Ngư có thể thấy. Tim nàng đang đớn đau. Hệt như có lực vô hình đang bóp chặt nó, đau không thể tả. Nàng sớm biết sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị tinh thần từ lâu. Thế nhưng hiện thực và tưởng tượng cách biệt quá lớn. Nàng không đủ nhẫn tâm cũng không đủ dũng cảm. Tay nàng dường như nới lỏng ra.

"Hà tất gì ngươi phải làm thế?"

"Ta không hiểu ý của nương nương."

Vệ Bạch Dương giương mắt nhìn nàng. Hôm nay vừa hay trùng hợp gặp nhau ở tiệm vải. Nàng ta vừa đặt chân đến bên cạnh nàng đã hỏi như vậy. Nàng có thể hiểu nhưng muốn làm kẻ ngốc. Chuyện này ngoài Kham Bảo Bình thì không thể để người thứ ba biết được.

"Đều là tiểu thư quyền quý bị sắp đặt vận mệnh, ta có thể không hiểu sao. Nhưng ít ra ta may mắn, Kham Vương vừa hay có thể đáp ứng cho ta được mọi thứ. Còn ngươi tựa như thỏ nhỏ vào hang cọp, chờ đợi bị cọp lớn vồ."

Nàng ta vuốt ve tấm vải đỏ, nói tiếp: "Ngươi nhìn xem. Tấm vải này rất tốt giống như ngươi vậy. Trong mắt Duệ Song Tử ngươi chính là một tấm vải. Hắn thèm khát và lợi dụng triệt để để có được, bởi vì ngươi hữu dụng. Sau khi ngươi không còn lợi ích gì có thể bào mòn, hắn sẽ lập tức diệt khẩu!"

"Canh bạc này không cần cược cũng biết sẵn kết cục. Ngươi chỉ đang đâm đầu một cách vô ích. Hơn nữa không phải ngươi một lòng ái mộ Thái tử à. Ngươi thật sự đủ nhẫn tâm để đóng màn kịch làm kẻ thù của người? Liệu ngươi có thể tổn thương người sao?"

san.120722

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info