ZingTruyen.Asia

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 30. Hai tên ngốc

ardsann

Chương 30 Hai tên ngốc.

A Hoan đứng thập thò trước cổng thành. Bộ dạng khúm núm trông đang lo sợ điều gì đó. Và vô tình, để Kham Thiên Yết bắt gặp được.

Chàng sợ đoàn người phía sau sẽ kinh hãi đến hắn, vậy nên bèn tự ý tách khỏi, rồi nhanh nhảu rời đi. Chàng cũng không muốn làm thế đâu. Chẳng qua trong cái đoàn người đi cùng này, còn có cả phe phái của Duệ Song Tử nữa. Thế nên mọi nhất cử nhất động của chàng đều bị ghim vào tầm ngắm, khiến chàng bức bối và khó chịu.

Kham Thiên Yết đặt tay lên một bên vai, hắn giật mình lùi về sau cả chục bước. Còn không quên đề phòng chàng. Nhìn kìa, con mắt như lưỡi dao sắc bén này, hàn khí này, thân thủ này, chắc chắn là kẻ có tiền đồ, có thể xông pha mọi nơi mà không trùng bước được.

"Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi cứ đứng đây thập thò miết, là trộm của ai cái gì nên mới như vậy?"

A Hoan hừ một tiếng.

"Cái đầu nhà ngươi! Ta làm gì có trộm của ai bao giờ. Là việc của ta, không liên quan đến ngươi."

Chàng cười trừ. Tính khí có chút nóng nảy nhỉ. Thế này thì hẳn là một viên ngọc thô cần được mài.

"Vậy, tiểu huynh đệ này, ta vô tình ghé ngang Duệ Thành, không biết dạo gần đây... ngươi có nghe qua sự việc của Kham Vương chưa?"

"Ngươi hỏi làm gì?"

Hắn tỏ vẻ cảnh giác. Hiện tại chả rõ sống chết của họ thế nào. Hắn cũng không thể tùy tiện đoán. Lại nói mấy hôm nay, khắp nơi trong Duệ Thành loan tin Kham Vương ngã xuống vực thẳm, không rõ là sống hay đã chết. Còn chưa nói tới Kham Vương phi bị truy sát, chưa rõ tung tích đang ở chốn nào nữa.

Lần cuối khi nghe về họ, là lúc mà hắn tình cờ chạm mặt Giản Xử Nữ đang cố xuất thành. Dù không biết nguyên nhân, nhưng tình cảnh rối rắm, vậy nên hắn chỉ có thể giúp nàng ta một phen. Vừa yểm trợ lại vừa giữ chân một vài tên ám sát.

"Hiếu kỳ, là do ta hiếu kỳ thôi."

"Ta không biết."

Hắn xoay người rời đi ngay khi vừa dứt lời. Kiểu gì thì chàng cũng cảm thấy cái tên này có vấn đề. Thế nên chỉ có thể theo dõi thôi. Có điều xem ra mọi thứ không dễ dàng gì với chàng, chẳng mấy chốc đã bị hắn phát hiện, còn ném vài viên đá cảnh cáo. Nhưng tính chàng có hơi cố chấp, tuyệt nhiên muốn theo sau cho bằng được.

A Hoan nghiến răng ken két, mặt mày sớm đã nổi đóa. Chàng theo mãi như vậy thì làm sao hắn dám quay về gặp Âu Kim Ngưu. Lại còn chưa biết chàng là người tốt hay kẻ xấu, có âm mưu gì tại nơi này.

"Ngươi phiền thật."

Kham Thiên Yết tiếp đất từ trên cành, chàng thật ra chỉ muốn dõi theo một tí, nhưng cái tên tiểu tử trước mắt liên tục dằn mặt chàng bằng những viên đá, khiến chàng không cách nào có thể bỏ qua mà theo dõi sát sao đến như vậy. Nhờ thế mà chàng biết hắn không tầm thường, có thể biết chút gì đó liên quan tới Kham Ma Kết cũng nên.

"Tiểu huynh đệ, ngươi nói dối!"

Hắn tặc lưỡi.

"Không phải việc của ngươi."

Chàng thở dài. Thế này miết thì chắc chắn cái gì cũng đều không biết. Thoạt nhìn hắn có vẻ là một tên tiểu tử tốt. Mùi thảo dược quý thoang thoảng trên người hắn đã vô tình xông thẳng vào mũi của chàng. Dù biết rằng không nên trông mặt mà bắt hình dong, vậy mà chàng vẫn muốn đánh cược.

"Ta nhận lệnh của Hoàng Đế đến đây tìm kiếm tung tích của Kham Vương. Đoàn người của ta chỉ vừa mới tới. Sở dĩ ta xuất hiện tại đây là vì có những nguyên nhân bất tiện, ta bắt buộc phải hành động một mình nếu không muốn bị gò bó trước những tai mắt. Ta không muốn dùng uy quyền. Ta muốn ngươi thành thật nói ra những gì ngươi biết. Ta sẵn sàng tiếp thu."

A Hoan cau mày.

"Ngươi có phải bị đần không? Còn chưa biết ta tốt xấu ra sao, lại cái gì cũng đi nói cho ta biết. Làm sao ngươi có thể sống tới giờ phút này với cái đầu ngờ nghệch đó được?"

Chàng cười trừ. Ôi xem này, sống mấy mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên chàng bị một tên tiểu tử giáo huấn lẽ sống còn, phân biệt cái ác và cái thiện đấy. Bất ngờ làm sao.

"A, Thái Tử!"

Thanh âm ngỡ ngàng của Sát Diên Tư Thành vang lên giữa không gian của hai nam nhân nọ. Thấy hắn đi lâu quá vẫn chưa trở về, vậy nên y đành ra ngoài tìm hắn.

Âu Kim Ngưu cứ lo sợ hắn gặp phải chuyện bất trắc gì đó. Dẫu sao thì Duệ Thành hiện tại... đều loạn hết lên. Vừa không được xuất thành, lại còn vừa trốn sự truy đuổi của bọn ám sát. Cứ như thể cả Duệ Thành này chính là cái bẫy, mà tất thảy bọn họ đều đã vô tình bị rơi vào cái bẫy đó. Đám quan lại chốn này có mắt nhưng như mù. Rõ ràng là đang dung túng, cố ý để bọn ám sát muốn làm cái gì thì làm. Nực cười thật!

Kham Thiên Yết ngáo ngơ một hồi. Tên nam nhân biết thân phận của chàng này là ai. Cớ vì sao nhìn rất quen nhưng không tài nào nhớ ra.

Suy nghĩ của chàng hiện rõ mồn một lên mặt. Sát Diên Tư Thành dường như đã hiểu, bèn chủ động nói: "Thần là Sát Diên Bối đặc của Đông vực. Năm người được phong Thái Tử, Hoàng Đế Trung Ca tổ chức yến tiệc, thần đến tham dự với tư cách là sứ giả mang quà tới chúc mừng người, thưa Thái Tử."

Chàng lần nữa ngáo ngơ, cố gắng lục lọi những mảnh ký ức xưa cũ, nhưng có vẻ như là bất khả thi. A Hoan ở phía đối diện chỉ biết há hốc mồm. Tên trước mặt hắn thế mà lại là Thái Tử. Hôm nay hắn gặp vận xui gì mà gặp chàng chứ. Lại chưa nói tới, tên Thái Tử này trí nhớ.... cũng quá kém rồi đi.

「san - 09.01.22」

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia