ZingTruyen.Com

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 29. Mùa hoa đào nở

ardsann

Chương 29 Mùa hoa đào nở.

Hương hoa phảng phất qua tấm màn lụa mỏng. Sống mũi bắt đầu tóm lấy mùi son phấn của mấy ả kỹ nữ chốn Túy Hương Lâu. Tào Sư Tử nửa thân trên trần trụi, để lộ từng đường nét cơ thể sắc sảo. Hai ả cạnh chàng, đu chàng thắm thiết, da diết gọi tên chàng trong đêm mập mờ triền miên. Chỉ là dù bên cạnh có bao nhiêu nữ nhân đi nữa, cũng không thể lấp đầy nỗi lòng cô đơn và phức tạp ấy được.

Ngươi nghĩ Vương huynh sẽ chết sao? Ngươi nghĩ đại cục này chính là kết quả cho những gì đã bỏ ra sao? Vậy thì tầm nhìn kém cỏi thật.

Ta, Kham Bảo Bình, dù có hèn mọn hay sức cùng lực kiệt, cũng tuyệt đối khiến Duệ Song Tử thất bại!

Giọng nói của nàng liên tục văng vẳng trong đầu chàng. Lúc hay tin Kham Ma Kết không rõ sống chết, đại cục lại lần nữa xoay chuyển, lại lần nữa nghiêng về phía Duệ Song Tử. Chàng chỉ nghĩ đến hiện thực có thể xảy ra, nhưng nàng không chấp nhận việc ấy, vậy nên kịch liệt đáp trả chàng gay gắt.

"Tào đại nhân, nhìn ta này."

Ả kỹ nữ vuốt ve gương mặt chàng, lại dùng lời nói ái muội mị hoặc chàng. Nhưng chàng chẳng mảy may quan tâm tới. Thứ chàng bận tâm dẫn đến phiền lòng, đều là do những gì mà Kham Bảo Bình nói.

Chẳng biết lúc nào mà tiểu công chúa ngây ngô đã trở nên quật cường đến như vậy. Bỗng dưng nhìn nàng không còn đáng yêu như trước đây nữa. Chàng nhớ rõ năm hoa đào nở, nàng vừa tròn tám tuổi. Đấy là thời điểm chàng và Đan Nhân Mã đã gặp gỡ nàng.

Kham Bảo Bình khi nhỏ có chiếc má phúng phính, nụ cười duyên dụ người người trong cung cấm đủ đường. Mấy cô cung nữ hễ có cái gì ngon, đồ gì tốt cũng đem tới cho nàng, dù biết nàng là lá ngọc cành vàng không thiếu thứ gì. Mà nàng cũng vui vẻ nhận hết chúng.

Giờ thì nhìn xem, Kham Bảo Bình của hiện tại một chút cũng không giống ngày trước nữa, khiến cho Tào Sư Tử phải rửa mắt lại nhìn.

Dẫu thế nào thì trong mắt chàng, nàng vẫn luôn là tiểu công chúa. Vậy nên khi phải nhìn nàng dưới bộ dạng một nữ nhân thật sự, làm chàng không tài nào thấu được.

Mùa hoa đào nở năm sau, Kham Bảo Bình sẽ tròn mười tám tuổi. Kể ra thì nàng đã lớn rồi, cũng đã trưởng thành rồi. Chỉ có chàng là mãi xem nàng như đứa trẻ ranh.

Khóe miệng Tào Sư Tử cong lên vẻ cợt nhả. Hai ả xung quanh cứ liên tục sờ soạng thân thể chàng một cách khiêu gợi nhất. Nhưng chính họ lại bị vẻ yêu nghiệt của chàng làm cho điêu đứng. Chẳng ai biết chàng đang nghĩ gì, chỉ rõ sau đó tâm tình chàng đã tốt lên nhiều.

Lội đến Duệ Thành xa xôi, cánh rừng âm u và sầm uất, không có lấy chút tia nắng dịu dàng. Na Lạp Thiên Bình trong bộ dạng nhem nhuốc, đáy mắt vô hồn nhìn mọi thứ xung quanh. Đầu nàng đau như búa bổ, thân thể cũng dần trở nên nặng trịch, khiến nàng không cách nào đứng dậy ngoài việc tìm một điểm tựa để đứng tạm bợ.

Nàng mơ hồ nhớ lại từng thứ một, à đúng rồi nhỉ, nàng đã bị truy sát mấy ngày liền. Và rồi khi sức cùng lực kiệt, nàng hoàn toàn ngã quỵ.

Duệ Tướng phủ chìm trong biển lửa, nàng may mắn thoát được. Những tưởng như mọi thứ dừng lại ở đó, ấy thế mà ngay sau đấy, nàng bị truy sát. Nàng cố chạy thật sâu vào trong cánh rừng, và bọn ám sát cứ liên tục đuổi theo sau nàng. Đến khi nàng chạm tới vực thẳm, đường cùng không tài nào chống chọi, Kham Ma Kết đã xuất hiện trước mắt của nàng.

Tiếng kiếm va chạm nhau một cách mạnh bạo, liên tục tạo nên những đợt leng keng thô kệch. Một mình chàng đương đầu với hết thảy bảy tên ám sát. Nàng đã không thể giúp gì dù nàng có võ công. Với tình trạng dần bị bào mòn này, nàng căn bản không thể đánh trả, càng không thể chạy đi được nữa. Nàng hoàn toàn bất lực trước cái tình cảnh nghiệt ngã đó.

Một tên trong số chúng thừa cơ hội xông đến chỗ nàng. Cố tránh né khỏi lưỡi kiếm tuyệt tình, má nàng hiện lên đường máu rõ rệt. Không dừng lại, hắn tiếp tục chĩa mũi kiếm về phía nàng và vung những đợt liên hồi. Nàng cố hết sức tránh né, nhưng cử động lại quá đỗi chậm chạp, vô số những vết thương mới lần lượt kéo tới.

Na Lạp Thiên Bình ngã nhào về với mặt đất lạnh lẽo. Nàng nghiến răng ken két, rõ là không cam tâm. Chẳng nhẽ nàng phải chết ở đây sao? Nàng đến cuối cùng cố gắng vì điều gì, rốt cuộc lại phải nhận lấy kết cục gì. Nàng chưa làm tròn chữ hiếu, chưa gặp lại phụ hãn sau khi đã được gã đi.

"Phụ hãn..."

Đôi môi nàng mấp máy gọi người một cách tha thiết. Mong rằng lời này, trời cao chứng giám, truyền đến lòng người, cầu người thấu hiểu cho phận nữ nhi chân yếu tay mềm. Người đời vẫn thường trọng nam khinh nữ, nàng dẫu có kiên cường và mạnh mẽ để bác bỏ những điều ấy, nhưng suy cho cùng chỉ là phận nữ nhi thấp kém.

Hắn giương kiếm lên cao, xuống tay với nàng, nhưng kiếm chưa chạm tới người nàng thì Kham Ma Kết đã dùng tấm lưng đỡ. Chàng ôm nàng vào lòng. Vòng tay ấm áp của chàng khiến sống mũi nàng cay cay, đôi mắt cũng dần ngấn lệ.

Máu tuôn ra từ người chàng, đổ về lòng bàn tay nàng. Xúc cảm rõ rệt, mùi máu thoang thoảng khiến mọi cử động của nàng đều bị cứng đờ. Nàng không cách nào nói nên lời, chỉ thấy nụ cười nhạt nhòa ấy.

Sau đó Giản Xử Nữ đến, chỉ có duy nhất nàng ta, không có bất kì sự chi viện nào. Bởi lẽ dù nàng ta có kêu gào hay tỏ thái độ căm phẫn, thậm chí là dùng tạm bợ uy quyền của Kham Vương, nhưng hết thảy bọn quan lại ở Duệ Thành đều ngó lơ. Một lũ tuyệt tình, vô nhân tính.

Tuy có một vài tên sai người đi kiếm tìm, nhưng nhìn thoáng qua cũng đủ biết chỉ là làm qua loa cho có để không bị khiển trách. Giản Xử Nữ vừa cay đắng lại vừa không thể làm gì, nàng ta chỉ có thể một thân đến cứu giúp thôi.

Kế đến Na Lạp Thiên Bình nhanh nhẹn vác tấm thân to lớn của chàng rời đi. Để lại Giản Xử Nữ một mình dù biết bản thân nàng chỉ là kẻ tệ hại, dựa vào nàng ta để có thể sống sót. Nhưng hơn ai hết nàng ta cho phép nàng làm điều đó. Nàng ta sống là vì nàng.

Nếu ngay cả nàng cũng không thể bảo vệ chu toàn, vậy thì những gì mà nàng ta cố gắng suốt bao năm qua đều trở thành công cốc, vậy thì những gì mà nàng ta cố gắng suốt bao năm qua đều trở về vạch xuất phát ban đầu. Nàng ta không cho phép bản thân yếu kém thêm.

Nhưng tiếc thay, chỉ một mình Giản Xử Nữ không thể chống trả với bảy tên cùng một lúc. Vẫn là có hai tên khác thay đổi mục tiêu. Kham Ma Kết chỉ còn chút sức mọn, đẩy nàng ra xa khỏi lưỡi kiếm, nhưng chính chàng cũng chẳng thể tự cứu lấy mình. Và rồi chàng vô tình ngã xuống vực sâu.

"Thiên Bình..."

「san - 08.01.22」

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com