ZingTruyen.Com

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 22. Ghi chép dịch bệnh

ardsann

Chương 22. Ghi chép dịch bệnh

Âu Kim Ngưu đốt bức thư. Trong ánh đèn dầu mập mờ, tái hiện lên gương mặt não nề của chàng. Chả biết Vạn Cự Giải đã viết gì, khiến chàng có loại tâm tình như thế?

Sáng. Chàng dùng khăn che mặt, cùng đám đại phu còn sót lại ở Duệ Thành tiếp tục chữa trị cho những người mắc bệnh dịch nặng. Nhưng kéo dài đã một tháng, tình hình không mấy khả quan. Ngày ngày vẫn có người chết, vẫn có thi thể được chất đống lên nhau chờ hỏa thiêu. Khung cảnh vừa hoang tàn lại vừa đau thương. Cư dân Duệ Thành chỉ biết khóc than.

Mấy ngày trước, chàng nghe nói đoàn Thái y từ Hoàng cung gửi đến sẽ tới đây trong nay mai. Có lẽ khi họ đến, chàng sẽ rời đi và đến kinh thành một chuyến. Vì Cự Giải đang cần chàng. Chàng đã cố trì hoãn thời gian quay về đã lâu. Chỉ là do chàng muốn ở lại nơi này một chút, chữa trị và chăm lo cho họ bằng khả năng của chàng.

"Ngưu huynh! Ngưu huynh!"

Giọng nói thất thanh pha chút vội vàng của một nam nhân mười tám tuổi vang lên. Y phục hắn xộc xệch, lấm lem bùn đất, gương mặt tuấn mỹ vốn đã bị mái tóc dài rối bù xù che đi hết vẻ đẹp vốn có của hắn. Chàng đặt lọ thuốc xuống, xoay người lại nhìn hắn. Hắn hơi thở gấp gáp, trông khẩn trương.

"Có chuyện gì?"

"Đ..Đoàn người của Hoàng cung gửi đến... đã tới rồi! B..Bọn họ đang ở trước cổng thành..." Hắn cố nén lại hơi thở, ráng nói từng câu chữ sao cho liền mạch hơn.

Âu Kim Ngưu có chút bất ngờ. Thế mà lại đến nhanh như vậy! Hôm qua chàng mới nghe tin thôi, hôm nay bọn họ đã đến. Xem ra lão thiên không muốn chàng lưu lại ở nơi này quá lâu rồi. "Vậy, phiền đệ giúp ta một chuyện, được không?"

"Đệ có thể giúp gì được?" Hắn vui mừng nhìn chàng với ánh mắt mong chờ. Chàng từ lúc đến đây vẫn luôn một mực tin tưởng hắn. Thế nên sẽ tốt hơn nếu chàng giao ghi chép dịch bệnh cho hắn giữ.

"Ta muốn đệ đưa ghi ghép dịch bệnh Duệ Thành này cho Kham Vương phi. Nhất định người sẽ nghĩ ra cách chữa được bệnh dịch này. Ta tài năng kém cỏi, chỉ có thể giúp đến đây mà thôi." Chàng đặt vào tay hắn quyển ghi chép. Hắn chần chừ, bộ dạng có vẻ không muốn. "Ngưu huynh... là muốn... rời đi ngay bây giờ sao?"

Âu Kim Ngưu ân cần đặt tay chạm vào đầu hắn xoa xoa. Thú thật, chàng cũng chẳng muốn làm như thế, nhưng tên này già đầu rồi, tâm hồn cứ như đứa trẻ sáu tuổi vậy. Chàng cũng không còn cách nào khác. Chàng phải dụ dỗ hắn thành công, đem quyển ghi chép cho Kham Vương phi. May ra, Duệ Thành mới còn con đường sống.

"Đệ tuyệt đối phải giao quyển ghi chép cho Kham Vương phi. Không giao nó cho ai cả, chỉ một mình Kham Vương phi. Riêng ta, ta sẽ rời đi một lúc. Ta cũng sẽ trở về nên đệ không cần lo lắng cho ta!"

Hắn hớn hở đáp: "Được! Đệ nghe theo huynh! Đệ sẽ cố gắng đem nó đến trước mặt Kham Vương phi."

Dứt lời, hắn cười tươi, tung tăng rời đi. Chàng lúc này chỉ biết cười trừ. Chàng không rõ hắn là đang giả ngốc hay chính là ngốc thật, nhưng chàng cứ thuận theo ý hắn thôi. Chàng sẽ vờ như bản thân vô tội vạ, chuyện gì cũng đều không biết. Lại nói, từ lúc đến nơi đây, chỉ có hắn là đi theo bên cạnh chàng, giúp chàng cứu giúp không ít người. Kể ra cũng là người tốt!

Bên cạnh đó, sau khi nhận quyển ghi chép của Âu Kim Ngưu, hắn leo lên cây. Ánh mắt có chút suy tư khó đoán. Hắn chẳng biết chàng đang nghĩ gì lại tin tưởng hắn đến thế. Hắn chỉ cảm thấy Duệ Thành này sớm đã đổ nát. Nếu nó bị sụp đổ luôn lại càng tốt, nhưng khi thấy chàng chữa trị cho từng người. Hắn bất giác cảm thấy, cho dù Duệ Thành có sụp đổ đi nữa, cũng không thể kéo theo những người dân vô tội xuống mồ.

"Kham Vương phi à..."

Hắn tự lẩm bẩm. Rốt cuộc lại là vị nào nữa đây? Đoàn người từ Hoàng cung đến, hết một đoàn rồi lại một đoàn nữa. Tất cả bọn họ đều ham sống sợ chết, xua đuổi những người bị bệnh dịch ở đây còn hơn tránh quỷ. Có người còn ra tay tàn độc hơn, đem bọn họ tất thảy đều thiêu sống hết. Như vậy, bệnh dịch mới không còn. Quả là chẳng còn chút tính người nào.

Suy cho cùng, những người từ kinh thành đến nơi này, đều cùng một giuộc, đều cho rằng nơi này đã không còn cách cứu rỗi, đều muốn vứt bỏ nơi này. Còn muốn giả làm người tốt nữa sao? Trong mắt hắn, điều đó chỉ là trò nực cười của bọn Hoàng tộc và quan lớn. Bọn họ ăn sung mặc sướng, lụa là gấm vóc trải trên người, trang sức quý giá và đắt đỏ luôn xuất hiện bên người họ. Liệu họ có từng nghĩ... tất cả những bữa ăn ngon miệng mà họ có được, đều do chính tay dân chúng làm ra, chọn và sàng lọc gửi về chứ?

Hắn mặc định rằng đoàn người tiếp theo này cũng chính là như vậy. Thế nên, hắn tuyệt đối sẽ không giao quyển ghi chép của Âu Kim Ngưu cho bọn họ. Cho dù hắn có giao, bọn họ cũng sẽ đạp đổ nó xuống. Hắn không muốn công sức và nỗ lực của Âu Kim Ngưu trong phút chốc lại tan tành mây khói.

「san - 01.09.21」

- Trung Thu vui vẻ nà! ( ꈍᴗꈍ)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com