ZingTruyen.Com

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 19. Dòng luân chuyển

ardsann

Chương 19. Dòng luân chuyển

Màn đêm tĩnh mịch bao trùm lấy Duệ Vương phủ, như cách mà Duệ Song Tử đắm mình trong bóng tối. Khác với dáng vẻ phong lưu của thường ngày, chàng hiện tại hệt như một kẻ phóng đãng. Y phục không chỉnh tề, đầu tóc lại để xõa dài ra. Trước mặt chàng là một bàn rượu tinh tế với những chiếc chén sứ. Vạn Cự Giải ngồi đối diện chàng, gương mặt lạnh tanh, ánh mắt mang vẻ thâm trầm nặng nề.

Năm tên hắc y nhân đứng ở phía sau nàng trông rất nghiêm chỉnh. Vị nào vị nấy ra vẻ rất hung tợn, dù họ đã bịt kín hết mặt mũi. Sự im ắng chiếm hết bầu không khí. Nàng thật sự không biết làm gì trong cái tình cảnh chớ trêu này, nhưng tốt hơn hết là nàng nên đợi chàng nói. Dù có vẻ như chàng chỉ đang chìm đắm trong men rượu.

"Giờ ngươi đã là nghĩa muội của ta. Những chuyện tiếp theo mà chúng ta đã vạch ra, tốt nhất ngươi nên giữ lấy lời." Duệ Song Tử nâng chén rượu. Ánh rượu sóng sánh trông thật mờ ảo, hệt như đang cuốn hút tâm trí chàng.

Nàng tuyệt nhiên thấy nhẹ nhõm trong người, nhưng sẽ không cư nhiên thở phào trước mặt chàng. Đối với kẻ như chàng, chỉ cần giữ gương mặt vô cảm thì mọi thứ đều dễ ăn nói. Nàng giương mắt nhìn chàng, khẽ đáp: "Công tử chỉ cần giữ lời, ta tuyệt đối sẽ không làm trái lại với lời mình đã nói."

Đoạn, nàng lại nói tiếp: "Người cho gọi vào lúc đêm khuya thanh vắng thế này, là có việc gì đây?"

"Ngươi đoán xem, vị Kham Vương phi đó có thể chữa được dịch bệnh ở Duệ Thành hay không?" Duệ Song Tử đưa mắt nhìn nàng.

"Thế thì phải xem công tử muốn chơi chiêu gì rồi? Ta đoán nhé, người muốn ta đến Duệ Thành ngay trong đêm nay, đúng chứ?"

Duệ Song Tử bật cười. Quả nhiên chỉ có nàng là hiểu được tâm tư của chàng. Đã ở bên nhau nhiều năm như vậy mà, giờ đây có lẽ vì đại nghiệp trước mắt, sớm muộn gì chàng cũng sẽ chính tay giết nàng. Bởi nàng sắp trở thành hòn đá cản đường chàng với những cảm xúc không nên có. Thật đáng tiếc cho một tri kỷ hiếm thấy.

Nàng không nói năng gì, vội đứng dậy rời đi cùng năm tên hắc y nhân nọ. Nàng đã tức tốc phi ngựa, không ngại đường xá xa xôi đến Duệ Thành ngay trong đêm. Chàng vẫn ung dung ngồi đó, ánh mắt dán về phía khung cảnh ngoài kia. Trăng hôm nay sáng đẹp, nhưng chàng lại không có cái tâm tư thưởng rượu ngắm trăng.

Sáng hôm sau, Kham Ma Kết trở về sau khi đến Hoàng cung một chuyến. Lão Hoàng Đế chấp nhận yêu cầu của chàng. Bên cạnh đó, lão muốn chàng và nàng đến Duệ Thành ngay hôm nay. Còn về người của Đông vực là Đông Cung Thái Tử, không cần đến kinh thành diện kiến. Hễ đặt chân lên đất Trung Ca thì cứ hướng đến Duệ Thành mà tới. Sau khi dịch bệnh đã xử lý xong và kiểm soát, có thể đến diện kiến bất cứ lúc nào. Khi đó, lão Hoàng Đế sẽ mở tiệc nghênh đón thật nồng nhiệt.

Kham Ma Kết và Na Lạp Thiên Bình, cùng một số vị Thái y tài giỏi trong cung tiếp chỉ đến Duệ Thành. Vì đường xá xa xôi nên mãi đến tận tối, họ mới đặt chân lên đất của Duệ Thành. Lúc này, Kham Bảo Bình cùng Tào Sư Tử đang trong thành đô thưởng trà ngắm trăng. Cảnh sắc tiêu diêu tự tại biết bao nhiêu. Nàng đã lén rời khỏi Hoàng cung ngay khi Phụ hoàng nàng bước vào Dưỡng Tâm Điện để phê duyệt tấu chương.

"Người gan dạ quá rồi! Ngộ nhỡ Hoàng thượng đột ngột đến tìm người thì phải làm sao đây?" Chàng chống cằm nhìn nàng, bộ dạng thoáng chút nhàn nhã và ung dung. Lời nói ra nghe có vẻ quan tâm, nhưng giọng nói của chàng lại có vài phần châm chọc.

"Sợ gì chứ! Không phải có ngươi gánh tội thay ta sao?" Nàng xoay người, khẽ nhìn chàng cười đểu.

"Người làm sao lại có thể nhẫn tâm với ta như thế? Ta không phải là trung thần, luôn luôn đi theo người, hộ tống người, giúp đỡ người sao? Không lẽ người có thể quên tình nghĩa từ thuở ấu thơ?"

Tào Sư Tử bày cái vẻ mặt giận dỗi không thôi. Nàng cười gượng. Chàng lại bắt đầu thể hiện nhân cách thứ hai rồi. Cứ hễ một tí là sẽ làn bộ làm tịch, dỗi nàng các thứ trong khi chàng đã gần ba mươi tuổi. Chàng không khác gì một con hồ ly gian xảo, mưu mô, tính chuyện còn hơn người. Nàng cảm thấy thật may mắn vì chàng bên phe trung lập trong triều chính. Với hai vị Vương gia quyền lực ngút trời, trí dũng song toàn kia đã khuấy đảo Trung Ca. Nếu thêm cả chàng, Trung Ca sẽ loạn mất.

"Được, được! Ta gánh tội thay ngươi. Lại nói, phụ hoàng làm gì đến kiếm ta chứ? Ta đã thăm dò rất kĩ càng mới xuất cung nhá."

"Dù vậy nhưng người cũng phải cẩn thận một chút. Lưu công công bên cạnh phụ hoàng người là lão già gian xảo. Lão chỉ thuận theo thời thế, có thể sẽ phản bội người bất cứ lúc nào đấy, điện hạ à!" Sư Tử thay đổi sắc mặt. Ánh mắt thâm trầm nhìn nàng. Điều đó để nàng hiểu rằng, chàng đang thật sự nghiêm túc với lời mình đã nói.

Kham Bảo Bình không phải không biết tâm cơ của Lưu công công. Lão đang ngấm ngầm âm mưu gì, nàng rõ hơn ai hết. Nhưng muốn đại nghiệp thành, phải biết dấn thân vào hang cọp. Có như vậy, nàng mới đạt được thứ mà nàng muốn. Nàng không sợ mạo hiểm, nàng chỉ sợ kẻ đó trở nên vô dụng.

「san - 08.08.21」

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com