ZingTruyen.Com

12 Chòm Sao ➵ Thịnh Thế Trung Ca.

Chương 15. Nhớ nhung

ardsann

Chương 15. Nhớ nhung

Duệ Song Tử một thân lam y, trên tay cầm chiếc quạt phe phẩy. Ánh mắt chàng có chút thâm trầm, khó đoán. Chàng nghĩ chàng nên đến Túy Hương Lâu một chuyến để gặp Vạn Cự Giải. Không sớm thì muộn chàng cũng phải gọi nàng một tiếng nghĩa muội. Dù hơi khó chịu với cái cách xưng hô đó, nhưng điều ấy là bắt buộc nếu chàng muốn phụ thân khỏi bệnh.

Chợt, bóng dáng thấp thoáng vừa lướt qua chàng. Nữ tử với bộ y phục màu tím kiêu sa. Nàng đưa mắt nhìn những cây trâm được trưng bày trên sạp, tươi cười bắt chuyện cùng với người chủ. Chàng bất giác mở to đôi mắt, bàng hoàng trước cái khung cảnh xa vời ấy. Nàng bỗng dưng cất bước rời đi. Chàng hoảng loạn đuổi theo nàng trong dòng người đông đúc.

Chàng càng đuổi theo, bóng lưng của nữ tử đó càng dần biến mất trước mặt chàng. Thoáng cái, đã không nàng đâu nữa. Trán chàng cũng lấm tấm vài hột mồ hôi. Bất giác, chàng không còn mang dáng vẻ điềm tĩnh của thường ngày nữa. Miệng chàng bỗng dưng thốt lên tên gọi của nàng: "Xử Nữ..."

Song Tử đứng đó như trời trồng, không cử động dù chỉ một ngón tay. Chàng trút một hơi rõ dài, cố trấn an bản thân. Có lẽ vừa rồi, chàng đã nhìn nhầm chăng? Sao nàng ấy có thể còn sống sót và ở đây được chứ? Nàng ấy đã chết từ lâu rồi. Chàng đúng là cố chấp, không quên nổi nàng ấy. Lúc nào, nàng ấy cũng chiếm trọn tâm trí của chàng. Thật điên rồ làm sao!

Chàng xoay người. Dự định ban đầu của chàng là đến Túy Hương Lâu để gặp Vạn Cự Giải, nhưng vì một bóng dáng nữ tử mà chàng đuổi theo, sớm đã đi xa Túy Hương Lâu một đoạn đường. Giờ chàng nên đến đó sớm nhất có thể. Dẫu sao thì Vạn Cự Giải cũng là niềm hi vọng cuối cùng giúp chàng có thể gọi vị lương y kia đến. Dù sau này, chàng phải gọi nàng ta một tiếng nghĩa muội.

Dẫu không thích cái cách xưng hô đó, nhưng chàng vẫn phải thực hiện nếu muốn chữa trị cho phụ thân khỏi bệnh. Cũng chỉ là một nữ nhân tầm thường, sớm muộn gì chàng cũng sẽ cho nàng ta và tên lương y cùng nhau trở thành đôi uyên ương dưới suối vàng. Đến một lúc nào đó, nàng ta sẽ không còn hữu dụng với chàng nữa, chỉ thêm ngáng đường thôi.

Cùng lúc đó, Giản Xử Nữ yên vị trên nóc nhà. Nàng từ vẻ mặt khẩn trương bỗng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi đúng là quá đỗi nguy hiểm. Suýt chút nữa thì nàng đã chạm mặt Duệ Song Tử. Cũng may là nàng nhanh nhẹn biến mất ngay lập tức. Bằng không sẽ rất phiền toái nếu như để chàng phát hiện ra nàng vẫn còn sống. Nàng không muốn dây dưa với chàng một chút nào cả.

"Cô nương, trốn Duệ Vương à?"

Thanh âm trầm khàn của nam nhân truyền đến tai của nàng. Nàng quay phắt sang nhìn, trừng mắt với Tào Sư Tử. Nàng không biết từ khi nào chàng ta lại xuất hiện bên cạnh nàng? Một người mà nàng không quen không biết có thể tiếp cận nàng, khiến nàng không nhận ra. Nếu phải nói thì nàng chỉ muốn nói rằng chàng ta là một kẻ có võ công cao cường.

"Ngươi là ai?"

"Không cần phải đề phòng như vậy. Ta không có ý xấu đâu." Tào Sư Tử mỉm cười tươi rói với nàng.

Nàng cười đểu, đáp: "A, ngươi nói ngươi không có ý xấu thì ta sẽ tin ngươi sao? Ngươi có bị đần không hả?" Chàng ta nghe xong vờ như tỏ vẻ đáng thương, vô hại nhưng nhiêu đó không đủ làm nàng lung lay được. Chàng ta đành cười cợt với cái vẻ mặt vô cùng bất lực.

"Ta nói thế nào cô nương cũng không tin. Ta cũng chỉ đơn thuần là một phe trung lập. Tên của ta là Tào Sư Tử. Cô nương có thể điều tra về ta, nếu cô nương muốn."

"Thiện ý của ngươi, bổn cô nương tạm thời chấp nhận. Chuyện hôm nay, tốt nhất coi như ngươi không nhìn thấy. Không gặp!" Giản Xử Nữ nói xong liền quay gót phóng đi mất. Phút chốc, đã không còn thấy thân ảnh của nàng đâu nữa.

Tào Sư Tử ung dung ngồi trên mái nhà. Tà áo bay phấp phới trong cơn gió nhẹ. Chàng ta dưới ánh trăng trông vừa tuấn mỹ lại vừa tiêu sái. Thân ảnh nhàn nhạt ấy tựa như một bậc tiên nhân. Bất giác, chàng ta vẽ lên khuôn miệng một đường cong hoàn mỹ rồi tự lẩm bẩm: "Cô nương a cô nương, câu không gặp xem ra rất khó."

Cùng lúc đó, Duệ Song Tử trên tay cầm lấy chén rượu. Chàng đưa lên môi, nhấm nháp một chút. Ánh mắt bỗng dưng dán lên người Vạn Cự Giải. Nàng ngồi đối diện chàng, phong thái điềm tĩnh, một chút sợ sệt cũng chẳng có. Chàng vốn đã quen với cái gương mặt lạnh tanh của nàng. Điều này cũng không có gì quá bất ngờ và chàng thật sự thích nàng như thế. Nếu muốn bên cạnh chàng thì phải là người tuyệt tình tuyệt ái lại tàn nhẫn.

"Ngày mai người của ta sẽ đến đây đón ngươi về Vương phủ. Ngươi ngoan ngoãn học một chút lễ nghi, để đỡ phải mất mặt trước các quan gia khác. Còn về phần Âu Kim Ngưu, ngươi tự tính toán."

"Ta sẽ viết một bức thư cho chàng ấy. E rằng thời gian chàng ấy đến đây sẽ lâu hơn ta dự đoán. Vì chàng đang ở rất xa kinh thành." Nàng nâng tách trà lên, ngửi lấy hương thơm ngào ngạt của trà. Nàng có chút khó chịu, vì mùi trà bị xen lẫn mùi rượu của chàng.

"Thôi được, ta đợi!" Chàng đưa mắt nhìn sang hướng khác, ánh mắt có chút trầm ngâm, bỗng dưng lại lên tiếng: "Vừa rồi, trên đường đến đây... ta đã thấy bóng dáng của Xử Nữ..." Nghe đến đây, Vạn Cự Giải bỗng khựng lại.

Nàng ngỡ ngàng, nhưng đã lấy lại vẻ mặt vốn có ngay sau đó. Nàng bèn đáp: "Công tử, người nhìn nhầm chăng?" Chàng cười nhạt.

"Có lẽ, ta đã quá nhớ nhung nàng ấy đến mức sinh ra ảo giác. Làm sao nàng ấy có thể xuất hiện trước mắt ta lần nữa chứ?" Giọng điệu trầm khàn của chàng mang theo chút vấn vương và chua xót. Cự Giải nhận ra dư âm của sự đau thương nơi đáy mặt chàng, nhưng nàng không thể làm gì khác ngoài việc khuyên nhủ chàng từ tốn.

"Công tử, đại nghiệp chưa thành. Người đừng nên quá bi thương."

「san - 03.08.21」

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com