ZingTruyen.Info

12 Chom Sao Thinh The Trung Ca

Ngày hôm sau, Thái hậu cho người triệu Na Lạp Thiên Bình vào trong cung. Nghe công công nói, là Thái hậu muốn trò chuyện cùng nàng nhưng một mực, lại không để tì nữ của nàng vào trong cùng. Tì nữ của nàng được ma ma dẫn ra ngoài, không nói không rằng liền to tiếng nói: "Quỳ xuống!"

Giản Xử Nữ cũng là con người biết điều và hiểu chuyện. Đợt này vào trong cung, e rằng không chỉ đơn giản là trò chuyện qua loa. Mà là muốn chỉnh đốn Thiên Bình. Chỉ vừa mới gả đến đây, làm khó cũng là chuyện thường tình nhưng vì cớ gì vị Vương gia kia, một chút cũng không lưu tâm? Chợt, một thùng nước xối lên đầu nàng, làm ướt cả người. Nàng cắn răng chịu đựng. Nếu không phải vì Thiên Bình, vì mạng sống của những người Đông vực, còn lâu nàng mới chịu nhịn những ả cung nữ này.

"Hừ! Chỉ là một tì nữ, cũng có tư cách vào trong cung cùng chủ tử sao? Sau này, ngươi nên biết điều một chút. Ngươi hiểu ta đang nói gì, đúng không?" Vị ma ma nọ ghé sát tai nàng mà chậm rãi nói. Nàng không để lộ cảm xúc của mình quá nhiều trên gương mặt. Thấy thế, bà ta càng thêm tức, cho người đem nhiều thùng nước đến "tắm rửa" cho nàng. Cảm thấy nhàm chán liền cho người đem roi da đến, đánh nàng đến khi vừa lòng.

Nàng một tiếng cũng chẳng thèm than đau. Những gì nàng chịu đựng, trong suy nghĩ của nàng, nó là xứng đáng. Bỗng dưng, có cái uy thế hùng hồn tiến đến, giọng nói mang khí chất tao nhã của một vị cô nương vang lên: "Dừng tay! Từ khi nào người của Phúc Thọ Cung có thể ỷ lại vào Thái hậu mà ra tay đánh đập người khác như thế?"

Tất thảy bọn họ đều quỳ xuống, đầu cũng đã cúi sát đất. Cho thấy nữ nhân nọcũng là một người có địa vị trong Hoàng cung to lớn này. Vị ma ma run rẩy, bèn lên tiếng: "Bẩm công chúa, là chúng nô tì sai. Sau này... à không... tuyệt đối sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Mong công chúa khai ân!" Nàng ta mang cái khí thế bức người, khiến đối phương áp lực triền miên. Đôi mắt nàng ta thật sắc bén, vừa lia mắt sang nhìn ma ma và đám cung nữ ở phía sau, bọn họ đã sợ đến phát run.

"Mau cút cho ta!"

Nghe xong, bọn họ liền ba dò bốn cẳng chạy đi mất. Một phút cũng chẳng muốn ở lại. Giản Xử Nữ vẫn còn cái tinh thần minh mẫn. Nàng tiến đến trước mặt nàng ta, cúi đầu xuống cảm tạ: "Đa tạ công chúa đã ra tay cứu giúp. Chỉ vì một tì nữ như nô tì thật sự không đáng. Ngộ nhỡ chọc phải Thái hậu tức giận, công chúa nhất định sẽ bị người phạt. Thật sự không đáng!" Kham Bảo Bình cho người đỡ nàng đứng dậy, rồi bảo: "Ngước mặt lên cho bổn công chúa xem thử." Nàng ngẩng đầu lên.

Kham Bảo Bình bỗng nhếch mép. Nàng nói tiếp: "Tiểu Lan, dẫn nàng ta đi thay y phục. Nhanh chóng xử lý vết thương trên người, để Hoàng tẩu biết được ngươi nhếch nhách thế này, nhất định hoàng huynh cũng sẽ làm khó ta." Giản Xử Nữ giương đôi mắt to tròn nhìn nàng, vội vàng lên tiếng: "Thứ cho nô tì to gan, là Vương gia đứng sau?" Kham Bảo Bình nhìn nàng, một chút lừa dối cũng chẳng thèm nói, liền công nhận những gì nàng ta nói là đúng: "Vương huynh bị Phụ hoàng giữ chân ở Dưỡng Tâm Điện. Không cách nào giúp các ngươi được. Chuyện của Vương tẩu ngươi không cần phải lo, tự ta có cách giúp."

Nghe xong, nàng vui mừng cúi đầu cảm tạ Kham Bảo Bình một lần nữa. Dẫu nàng ta có cái thái độ thờ ơ, nhưng vì nàng ta đã ra tay cứu giúp, tuyệt nhiên không thể phàn nàn dù chỉ nửa lời. Xem ra, Vương gia cũng không quá tồi! Có lẽ chàng ta sớm đã biết Thái hậu sẽ làm khó Na Lạp Thiên Bình nên mới nhờ công chúa đến đây cứu giúp. Vương gia thật sự không quá vô tình vô nghĩa. Chàng ta thật sự biết trước mọi thứ, tính luôn cả đường đi nước bước. Điều đó càng khẳng định, chàng ta thâm sâu.

Kham Bảo Bình bước vào bên trong, mặc cho đám cung nữ đứng canh ở ngoài có cản nàng lại. Nàng mở tung cánh cửa, chạy ào đến gần Thái hậu. Ngay cả việc hành lễ cũng chẳng thèm làm. Xem ra, Thái hậu đã cưng chiều nàng hết mực, dung túng cho nàng quá nhiều. Nàng lia mắt sang nhìn Na Lạp Thiên Bình đang quỳ ở dưới kia. Nhìn cái vẻ mặt gian khổ của nàng ta, nếu nàng đoán không lầm, Thái hậu đã bắt nàng quỳ gối rất lâu rồi.

"Thái hậu, người hứa tặng ta một cây trâm vàng. Sao đến tận bây giờ vẫn chưa thấy đâu cả? Có phải người lừa ta rồi không? Ta sẽ dỗi thật đấy!" Bảo Bình hết lời nũng nịu. Thái hậu không phải không nhận ra nàng đang cố giúp nàng ta nhưng sau cùng, cũng chỉ biết thở dài mà đáp: "Cây trâm vàng ta sẽ cho Hoa ma ma mang đến cho ngươi. Ngươi có cần phải ồn ào như thế không? Thật chẳng ra tác phong của một công chúa chút nào."

Nàng bĩu môi nhìn người. Ánh mắt liền di chuyển sang người Thiên Bình, chạy ào đến gần nàng ta rồi quay sang nhìn Thái hậu, cất tiếng hỏi: "Đây không phải là Vương tẩu sao? Người đang cùng Vương tẩu trò chuyện à? Có thể chia sẻ Hoàng tẩu cho ta được không? Ta thật sự buồn chán lắm rồi."

Thái hậu nhìn nàng, muốn đau cả đầu. Rõ ràng chưa kịp làm khó Na Lạp Thiên Bình là bao, lại phải dâng cho tiểu gia hỏa lanh chanh này. Trong lòng người thầm nghĩ, Kham Ma Kết nhất định đã gọi nó đến đây. Người suýt xoa vầng trán, vẫy tay, có ý bảo lui đi. Kham Bảo Bình cười đắc ý, vội vàng đỡ nàng ta đứng dậy, đưa nàng ta an toàn rời khỏi Phúc Thọ Cung.

「san - 18.08.20」

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info