ZingTruyen.Info

12 Chom Sao Thinh The Trung Ca

Đám nam nhân nọ đứng bên ngoài được một lúc. Không thấy có điều gì đáng nghi, bèn nhanh chóng rời đi. Thiên Bình lúc này mới chú ý đến tên Song Tử đang trên người mình. Cảm thấy bản thân dường như đang bị áp bức, nàng liền nở một nụ cười tươi rói, nắm lấy bả vai chàng mà xoay ngược tình thế. Song Tử quá sơ hở, bị nàng đè dưới thân. Đáng ra, chàng nên có cái biểu cảm căm tức nhưng phút chốc, lại phụt cười không thôi.

Thiên Bình tự cảm thấy tư thế này rất đáng lo ngại, bèn nhanh chóng rời khỏi giường. Nàng chỉnh chu quần áo và tóc tai rồi bắt đầu chạy ra ngoài, một lời đa tạ cũng chẳng thèm nói. Chàng bỗng nhếch mép. Cự Giải trông thấy nàng bước ra từ căn phòng quen thuộc, khóe mắt bỗng giật giật. Nàng đẩy cửa vào trong, cái vẻ mặt trầm trồ của nàng nhìn chàng, làm sợ hãi.

"Ngươi nhìn thế là sao?"

"Công tử... cái kia của người không phải có vấn đề rồi đó chứ?" Song Tử nghe xong liền hóa đá, tức tốc chạy đến kéo nàng vào trong. Không quên nhìn xung quanh xem có ai ở gần không, rồi mới chịu an tâm đóng cửa.

"Ai cho ngươi cái lá gan nói như thế? Não ngươi bị ngập úng à?" Mặt mày chàng sớm đã cau có, mà nàng ta cư nhiên lại có cái thái độ hờ hững.

"Công tử, ta thấy nam nhân ban nãy rồi. Hắn trông cũng được đó, ta sẽ không ngại mà giúp người đâu."

"Xằng bậy!"

Chàng ngồi xuống, vờ ho vài cái, bày cái vẻ mặt nghiêm túc ra cho nàng xem. Mà nàng, chẳng thèm quan tâm đến. Quen biết với chàng ta lâu như vậy, có cái gì mà nàng còn không biết, còn không hiểu rõ chứ?

Chàng nói tiếp: "Lương y kia, sao rồi?"

Cự Giải ngồi xuống, thản nhiên rót một tách trà mà nhâm nhi. Ánh mắt nàng có chút thâm trầm, như đang vướng bận điều gì đó. Bỗng, nàng ta trở nên lãnh đạm mà lên tiếng: "Công tử có thể cho ta biết, tại sao người lại muốn vị lương y đó? Chàng ta có liên quan đến những gì mà người muốn chiếm đoạt sao?"

Chàng im lặng, đôi mắt quan sát nàng một hồi. Phút chốc, chàng lại nhếch mép rồi phụt cười. Cự Giải đi theo chàng lâu như vậy. Trước nay chưa từng dám mạo muội hỏi một câu như thế, đều là do chàng nói cho nàng biết. Ấy thế mà, hôm nay lại có thể vì một vị lương y mà to gan đến vậy. Chàng xem nàng như muội muội của mình, cư nhiên sẽ không giấu nàng.

"Phụ thân sinh bệnh nặng. Thái y trong cung không cách nào chữa trị. Những người ta kiếm ở ngoài đều lực bất tòng tâm. Nghe đồn, hắn ta có thể chữa bách bệnh nên ta muốn hắn."

Cự Giải không phải không nghe qua đến việc chàng tìm đại phu để chữa trị bệnh tình cho phụ thân của chàng. Chẳng qua là cớ sao, chàng không trực tiếp đến tìm hắn mà phải để nàng đích thân dắt mũi hắn như thế.

"Người có thể tìm chàng ta..." Đoạn, nói đến đây, Song Tử ngắt lời nàng.

"Không phải ta không đến tìm hắn, mà là hắn ta không đồng ý. Ta cho người điều tra. Được biết hắn ái mộ ngươi, đành để ngươi hao tâm tổn sức giúp ta. Ta xem ngươi như muội muội, ngươi theo ta lâu như vậy. Có phải, đã động tình với vị lương y đó?"

Từ khi đến Túy Hương Lâu, mọi việc nàng đều nghe lão bà sắp xếp. Vẻ ngoài của nó chẳng qua cũng chỉ như thế, sự thật bên trong mới khiến con người ta cảm thấy kinh hãi thật sự. Làm việc cho lão bà, tức là nàng phải làm việc cho Song Tử. Bởi chàng là kẻ đứng đầu sau của Túy Hương Lâu. Mục đích của chàng, những gì về chàng, nàng đều được chàng tận tình kể rõ. Một chút nghi kị cũng chẳng có.

Nàng thật sự cảm thấy biết ơn về những gì mà chàng đã mang đến, vì mục đích kia của chàng mà nàng không được phép động tình. Thế nhưng, gặp Kim Ngưu rồi, làm nàng hiểu ra được sự ái mộ của mình dành cho chàng ta. Nàng từng phủ định điều đó nhưng dẫu có phủ định bao nhiêu lần thì nó vẫn như thế. Nàng không sợ chàng, kẻ động tình thường là kẻ thua cuộc. Quy tắc của chàng chính là không chấp nhận được việc thuộc hạ của mình động tình. Một chút cũng không muốn nó xảy ra.

Nàng không ngần ngại mà đáp: "Công tử, ta thật sự động tình. Mạng này của ta, từ lâu do người định đoạt. Ta biết quy tắc của người, càng hiểu người. Tuyệt nhiên sẽ không oán trách người dù chỉ nửa lời."

Song Tử trầm ngâm, ánh mắt có chút thăng trầm. Chàng đáp: "Ta không cần mạng của ngươi. Cứ giữ lại mà ân ân ái ái cùng lương y kia. Ta mong ngươi phân biệt cho đúng, đừng ảnh hưởng đến mục đích của ta. Sau khi ta được toại nguyện, tuyệt đối không làm khó ngươi. Ta sẽ để ngươi và hắn rời đi."

Nàng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng len lỏi một chút vui mừng. Xem ra, công tử của nàng không quá bạc tình bạc nghĩa. Nàng lại lên tiếng: "Đa tạ công tử ban sống! Ta có một thỉnh cầu to gan, mong công tử chấp thuận." Chàng cho phép, nàng nói tiếp: "Ta muốn phụ thân của người nhận ta làm nghĩa nữ. Ta muốn người chuộc ta ra khỏi Túy Hương Lâu. Ta muốn người xóa bỏ tất cả vết nhơ của ta tại chốn kỹ viện này. Có như thế, ta mới có thể cầu xin chàng ta cứu phụ thân người với cái danh nghĩa phụ được."

「san - 13.08.20」

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info