ZingTruyen.Asia

[12 chòm sao] Tâm Linh Quyển 2

Chương 70: Kí Túc Xá.

__Silver__

Xin chào, Silver đây ạ.

Chợt nhận ra là lâu rồi chưa cập nhật truyện. Gần đây mình gặp chuyện buồn. Rất buồn. Mình muốn dành thêm thời gian để nghỉ ngơi và sắp xếp lại suy nghĩ. Nhưng tính đến cùng, chuyện tâm linh không phải bỏ là bỏ được, nên mình quay lại đây, hoàn thành và đăng chương này trong thời gian ngắn hơn bất kì chương nào khác. Nếu có sai sót, mong bạn đọc chỉ cho mình. Xin cảm ơn!

Yêu thương,

Silver.

____________________________________

Phòng quản lí kí túc đặt ngay gần cổng vào. Giống như khu vực xung quanh, chỗ này được bao phủ bởi một tầng lá rụng dày như tấm thảm, cũ mục và bẩn thỉu.

Chẳng đợi Sư Tử gõ cửa, quản lí kí túc ngó ra với khuôn mặt khó chịu. Cô ta cáu gắt hỏi:

"Anh là ai, tới đây có việc gì?"

"À. Cũng không có việc gì. Tới để nói cô cẩn thận chút."

Anh vừa dứt lời, quản lí đã bị bóng đen từ trến mái nắm cổ kéo khỏi phòng.

Rầm một tiếng, cô ta nằm im dưới đất, gương mặt cau có chìm trong thảm lá dày.

Sư Tử nhìn thấy cánh tay cô ta nổi gân như đang gồng lên phản kháng. Chỉ trách kẻ đánh úp kia quá mạnh, cho dù có dùng hết sức cũng không thể thoát ra.

Bảo Bình chuyên nghiệp dán bùa định thân lên gáy cô ta, sau đó rút dao nhỏ, cắt áo, khắc lên lưng quản lí kí túc những phù văn kì lạ.

Quản lí kí túc kêu lên đau đớn.

Tiếng kêu của ả cao vút, chói tai. Trong thoáng chốc, Sư Tử có cảm giác như lạc vào âm tỳ địa ngục, nghe quỷ khóc ma kêu. Nhưng cảm giác này rất nhanh biến mất.

Anh vẫn chăm chú nhìn, nhưng chẳng hiểu nổi Bảo Bình làm gì, chỉ thấy tiếng kêu đau thấu trời của quản lí kí túc dần dịu đi, chỉ còn lại tiếng khò khè như người lên cơn hen.

"Biến thái!" Anh lắc đầu cảm thán.

Bảo Bình cười nhạt một tiếng, tay vẫn thoăn thoắt hoàn thành phù chú.

Khoảng chừng một phút sau, anh đứng dậy, thong thả dùng khăn lau máu trên dao nhỏ, cẩn thận cất đi.

Ăn mặc chỉnh tề, phong thái ung dung, thật sự nhìn không ra người vừa khắc sống trên lưng người khác lại chính là anh.

Đối với việc Bảo Bình vừa làm, Sư Tử chỉ đành ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều mà cho qua, nhưng vẫn nhắc nhở một câu: "Lần sau nhớ bịt miệng quỷ lại trước khi khắc ấn. Cậu không sợ người khác nghe thấy à?"

"Pháp trận cao cấp thế này bên ngoài không nghe hay thấy được đâu." Nói xong, máu giảng viên trong người trỗi dậy, đợi cho lưng nữ quỷ chỉ còn lại kí tự mới khắc, anh lật ả lại, vẫy Sư Tử:

"Cậu qua đây tôi chỉ cho cái này!"

Sư Tử vốn là một người tò mò, có cơ hội liền không từ chối, vui vẻ sáp lại.

Bảo Bình vén tóc nữ quỷ lên.

Về căn bản, quỷ cấp thấp có vẻ ngoài gần với con người nhất. Nếu chúng ở trong một đám đông sẽ rất khó phát hiện.

Mặt ả có đôi chút thay đổi, không đáng sợ như ma quỷ trên phim, chỉ là mặt hơi dài, cằm nhọn, mắt nhỏ, sắc, da tái nhợt, lông mày thưa. Tổng thể nhìn không có thiện cảm chứ cũng chẳng đến mức vừa thấy đã sợ.

"Nhìn này, có thấy con ngươi của nó không?" Bảo Bình banh mí mắt của quỷ ra cho Sư Tử dễ nhìn hơn. "Nếu cậu có mắt âm dương thì sẽ nhìn thấy quỷ khí quanh người nó, nhưng vì cậu không có nên hãy chú ý vào con ngươi này. Có thấy ánh đỏ không?"

Sư Tử cúi xuống nhìn, quả thật bên trong con ngươi màu đen có một chút ánh sáng đỏ.

"Đấy là cách phân biệt quỷ cấp thấp với con người. Buổi tối cậu sẽ nhìn thấy mắt chúng đỏ hơn." Bảo Bình buông tha mí mắt của con quỷ, phủi tay đứng dậy.

"Tuy gọi là quỷ cấp thấp, nhưng năng lực của chúng hơn hẳn hồn ma bình thường. Cậu có biết Quỷ Giới thông với Âm Giới không?" Bảo Bình lại hỏi.

"Không rõ lắm. Chỉ nghe người ta nói ma quỷ liền với nhau, chắc là vì chúng ở cùng một Giới."

"Quỷ Giới và Âm Giới thông với nhau, không có Kết Giới như giữa các giới khác, bởi vì Kết Giới ở đó đã bị các Quỷ Vương phá đi. Quỷ Vương có sức mạnh tương đương với thần thánh nhưng ở cực đối lập, chính là âm dương mà chúng ta hay nói. Quỷ Thần cùng tồn tại là một cách mà Thiên Đạo duy trì ổn định. Ngắn gọn lại thì Quỷ không đi Âm Ty, không đầu thai như các Giới khác, chúng chỉ có một mạng này, có thể tồn tại rất lâu nhưng chỉ có một lần này mà thôi."

"Dù bọn chúng có thể tạo ra thực thể, khác hẳn hồn ma chủ yếu ở dạng bất định, thì việc một người bình thường giết được quỷ rất khó xảy ra. Dĩ nhiên với những người như bác sĩ đây thì giết vài con quỷ cấp thấp có lẽ chỉ như nắm tay lại rồi xoè tay ra."

Đối với lời mỉa mai từ Bảo Bình, Sư Tử chỉ thấy mất kiên nhẫn.

"Cậu nói mấy cái này làm gì?"

"Phổ cập kiến thức." Bảo Bình ung dung trả lời. "Để cậu biết, quỷ không đến Âm Ty báo danh, cũng không kết đôi với nhau sinh ra thế hệ mới."

"Tôi không hiểu lắm đâu. Cậu đang nói đến nguồn gốc của quỷ à? Có liên quan gì đến việc chúng ta đang làm ư?" Sư Tử đầy nghi hoặc nhìn nữ quỷ dưới đất. "Ả ta không phải được kéo từ Quỷ Giới đến đây sao?"

"Không phải." Bảo Bình lắc đầu. "Có nghe đến: "Bên trong mỗi con người chứa một con quỷ" bao giờ chưa?"

"Tôi không hay đọc truyện." Sư Tử đáp. Đôi lúc nói chuyện với Bảo Bình rất mệt mỏi. Ừ thì hỏi cái gì anh ta cũng trả lời, cũng nói thật, nhưng phải vòng mất nửa vòng Trái Đất.

Bảo Bình đột nhiên vác nữ quỷ lên vai, nói:

"Đi thôi. Về nhà tôi sẽ giải thích cho cậu sau vậy."

"Cậu mang ả theo làm gì?" Sư Tử ngạc nhiên. Đồng ý là họ đang gấp, nhưng vác theo một vật nặng tốc độ sẽ bị giảm đi.

"Mang về làm mẫu vật dạy bọn trẻ ở Thiên Ngư. Để ở đây sẽ mất."

"Yêu nghề thật đấy!"

Không khó để tìm ra phòng của Diệu Linh. Với một pháp sư giàu kinh nghiệm như Bảo Bình, ở nơi ấm khí quỷ khí hỗn tạp như thế này, một tia sinh khí cũng có thể phát hiện.

Anh đặt nữ quỷ ở dưới đất, cạnh giường của Diệu Linh.

"Có gọi con bé dậy không?" Sư Tử hỏi.

Diệu Linh vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều, hoàn toàn không bị âm thanh bên ngoài làm phiền.

"Không gọi được đâu." Bảo Bình cho nữ quỷ dựa vào tường rồi đứng dậy vươn vai. "Con bé trúng thuốc mê, chắc của bọn Linh Lan. Ngủ cũng tốt, đỡ phải thấy mấy thứ đáng sợ."

"Có thứ gì đáng sợ à?" Sư Tử trừng lại nữ quỷ đang trợn mắt nhìn mình.

Bảo Bình nhìn thấy nhưng bỏ qua. Anh muốn xác định vị trí của bọn Linh Lan, nhưng vị này một chút dấu vết cũng không để lại cho đồng đội.

"Nói cho cậu biết, ở đây có một ổ quỷ. Sợ chưa?"

Đến mức này, chắc chỉ còn cách xông vào nơi quỷ khí nặng nhất.

"Nghe có vẻ nổi da gà. Đông đúc như vậy vài người chúng ta chịu được không?" Sư Tử không an tâm về Diệu Linh, nên bắt mạch, kiểm tra tình trạng sức khoẻ cho cô ấy rồi mới theo sau Bảo Bình ra ngoài.

"Nói thật là tôi không biết đâu. Nhưng chúng ta có Thần Sông, có lúc vị ấy rất được việc."

"Lúc chơi game hay là lúc ăn?" Sư Tử nhìn hướng bọn họ đang đi, nhíu mày: "Cậu nói chúng ta đến ổ quỷ đúng không?"

"Đúng rồi."

"Vậy tại sao không che dấu sinh khí? Tuy tôi không phải pháp sư, nhưng kiến thức cơ bản này xem phim cũng biết đấy." Sư Tử miệng thì càm ràm nhưng chân vẫn nối gót Bảo Bình.

"Để đồng đội biết chúng ta tới chi viện, cũng để chủ nhà tiếp đón từ xa." Bảo Bình vung tay ném bùa, ba bốn khung xương theo lá bùa rụng rơi đầy đất, tan thành bột mịn.

"Cậu có vẻ rất hưởng thụ kiểu tiếp đón này nhỉ?" Sư Tử đi sau không cần làm gì, chỉ trầm trồ nhìn Bảo Bình thể hiện.

"Mấy khi được phô trương đâu. Song Ngư xuất quan rồi, khéo lát nữa sẽ có mặt ở đây, lúc đấy muốn tranh sport light cũng không có cơ hội mất."

Sư Tử nhớ lại cảnh ở hồ nước, lúc cắn hướng dương xem mọi người chiến đấu, cảm thấy nổi bật nhất là thiếu niên một thân đầy máu Song Ngư. Dĩ nhiên Cự Giải cũng rất nổi bật khi dùng Sát Linh càn quét, nhưng đó là khúc sau.

"Cậu nói đúng. Vậy tôi cũng phải tranh thủ thể hiện rồi. Để tôi thử nắm tay, mở tay như cậu bảo, xem là giết quỷ dễ hay không."

_____________________________

Song Ngư bừng bừng lửa giận đi vào kí túc xá. Bản thân anh cũng không biết mình giận cái gì, có lẽ là giận cá chém thớt.

Nghĩ kĩ lại, lí do anh và Cự Giải chiến tranh lạnh quá trẻ con. Chỉ là mỗi người "à" một câu, sau đó liền tức giận. Có lẽ tử vi của hai người không hợp nên mới dễ cãi nhau như thế. Nhưng nói đến tử vi, hình như tuổi của họ không xung khắc với nhau.

Song Ngư ôm tâm trạng nặng nề kiểm tra hết một vòng sân kí túc.

Trước phòng của quản lí có dấu vết lạ. Đến khi bước vào phòng kí túc duy nhất có hơi thở của người sống, anh cũng biết lí do.

Một nữ quỷ bị dán bùa định thân ngồi cạnh cô gái đang ngủ. Trông cảnh này cứ kinh dị làm sao. Nếu không phải Song Ngư biết nữ quỷ kia bị định thân, lại bị khắc ấn, thì anh sẽ nghĩ mình vừa lạc vào câu truyện ma ở kia túc xá nào đó.

Để một người sống ngủ gần hang ổ của lũ quỷ, đầu giường đặt một con quỷ để trang trí, thật sự không hiểu nổi mấy người kia nghĩ gì. An nguy của người sống bị bọn họ quên ở nhà rồi chăng?

Song Ngư thở dài ngao ngán. Anh xem xét lại phòng kí túc, đặt một kết giới bảo hộ rồi mới rời đi.

Anh mà đến muộn chút nữa, trong phòng này sẽ có thêm một con quỷ mất thôi!

Đúng như lời Bảo Bình, không che dấu sinh khí quả thực khiến đồng đội nhận ra có tiếp viện. Nhưng mặt khác, việc được tiếp đón nồng hậu cũng khiến hai chàng trai sắp thở không nổi.

"Chủ ý của cậu tuyệt thật đấy! Giảng viên đại học Quốc Gia đúng là có đầu óc."

Sư Tử bẻ cổ một con quỷ, ném nó vào một con khác, lại xoay người đá một con khác nữa.

"Đừng có phủ nhận hiệu quả của việc ấy chứ. Chúng ta tìm được Linh Lan và Song Tử rồi đấy thôi."

"Tôi phủ nhận bao giờ? Tôi đang khen." Sư Tử, người bình thường chỉ ăn hạt hướng dương, xem trò vui, đang rất bực mình khi phải động tay động chân. "Song Tử, anh rất bất ngờ khi thấy em ở đây đấy. Chuyện tốt nào cũng gặp em nhỉ!"

"Ôi! Nếu các anh rảnh thì làm ơn tìm giúp em thân chủ với. Cậu ấy mà chết, em đền không nổi." Song Tử lóng ngóng soi đèn, rọi thẳng vào mắt Sư Tử.

Cầu thang tối và hẹp, Sư Tử đột ngột bị chói mắt, trượt chân ngã xuống, vừa lúc đâm vào Bảo Bình ở bên dưới. Hai người, một vài quỷ, lăn theo cầu thang như mấy quả bóng đồ chơi.

"Em xin lỗi!" Song Tử vừa nói vừa chạy theo.

Sau lưng chị, Trần Linh Lan một mình cân cả đám chẳng biết là xác sống hay quỷ. Cô tức đến bật cười: "Các anh chị vui tính thật đấy ạ!"

"Ui!" Bảo Bình bị Sư Tử lăn đè lên, đau đến trợn mắt há mồm. Ấy vậy mà người kia chẳng hề biết ý, vẫn ngồi trên bụng anh mà quát mắng.

"Song Tử, em chán sống rồi hả?" Sư Tử gầm lên.

Chị gái trẻ Song tử bị tiếng gầm làm cho sợ hãi, vấp phải cái xác khô, đổ rầm lên người hai anh trai bên dưới.

Lúc Trần Linh Lan tới nơi, ba người họ xếp chồng lên nhau như bánh hamburger. Cũng may là mấy xác sống xung quanh đều đã bất động, nếu không hậu quả khôn lường.

Cô định đỡ từng người dậy, lại cảm thấy dưới chân không đúng lắm.

Bậc thang đang rung lên, ban đầu chỉ là dao động nhẹ, càng về sau biên độ càng lớn. Linh Lan nghe được tiếng nứt vỡ.

Cầu thang đổ sập xuống.

Không gian chìm trong tiếng đất đá rơi hỗn loạn và tiếng hét thất thanh của Song Tử.

  Song Tử la hét được một hồi, cảm giác đau đớn không xuất hiện, chị can đảm mở mắt ra, chỉ thấy Trần Linh Lan đang nhìn mình với nụ cười đầy miệt thị.

"Khụ khụ!" Chị ho hai tiếng, coi như không thấy Linh Lan. "Chỗ này có màu đặc sắc nhỉ, y như động bay lắc của mấy đứa hay cắn kẹo."

"Chỉ e là còn tệ hơn." Sư Tử phủi quần áo.

Bọn họ bị rơi xuống đáy hang động, nhờ có Quỷ Đen của Linh Lan và kết giới bảo vệ của Bảo Bình mà bình an vô sự.

Dưới hang động không tối như cầu thang đi xuống. Nơi này có ánh sáng đỏ quạnh như máu tươi, nhưng không hề có mùi tanh tưởi, trái lại còn thoang thoảng mùi ngọt dịu.

Bảo Bình lục trong túi ra mấy viên thuốc màu đen, chia cho mỗi người một viên.

"Mùi là của một loại hương gây ảo giác. Uống thuốc vào sẽ không bị ảnh hưởng." Nói rồi anh còn bảo Song Tử: "Hương này cao cấp hơn "kẹo" mà em vừa nhắc đấy."

Song Tử nhún vai, nuốt viên thuốc như phân chuột xuống.

"Mọi người nghĩ Thiên Bình còn sống không?" Song Tử rất là quan tâm đến vấn đề này.

"Có Thần Sông bảo hộ, cậu ấy sẽ không sao." Bảo Bình vừa lục túi đồ vừa đáp.

Trần Linh Lan lại không cho là đúng: "Đi cùng Thần Sông mới là có chuyện. Em nghe nói Thần Sông và Quỷ Vương có thù với nhau. Chỗ này lại còn có mùi của hắn."

"Đi tìm họ là biết ngay thôi. Cầu thang sập rồi, mọi người chắc đều ở chỗ này cả."

Sư Tử là người đầu tiên ra khỏi kết giới bảo vệ của Bảo Bình. Chẳng biết anh lấy đâu ra đôi găng tay màu đen, nhưng nó khá là... đẹp, Bảo Bình cảm thấy vậy.

"Trần Linh Lan, thuật che dấu sinh khí của em sắp hết chưa?"

"Nhiều nhất là được năm phút nữa. Nhưng em không biết Thần Sông có giúp Thiên Bình ẩn thân không." Linh Lan lo nhất là Thần Sông, vị thần luôn làm những việc khó đỡ.

Bảo Bình đột nhiên dừng lại, lôi ra một bông hoa bằng giấy màu trắng. Anh niệm chú, bông hoa bùng cháy, lát sau biến mất.

Một giây, hai giây, lại ba giây. Mọi người đều đang chờ đợi phép thuật nào đó được thi triển.

Nhưng không có gì xảy ra cả.

Bảo Bình chớp mắt hai cái, cười trừ: "Quên mất, chưa xong chú quyết."

Anh lấy hơi, hét to: "Thần Sông mạnh mẽ-xinh đẹp-tuyệt vời-đi khắp Thần Giới không gặp được người thứ hai, xin hãy đáp lại lời thỉnh cầu của tôi!"

...

"Anh nói xong có cảm thấy ngượng miệng không?" Song Tử không khách khí hỏi.

Bảo Bình thành thật trả lời: "Thần Sông không ngại, anh cũng không ngại."

Vị thần không ngại kia thực sự xuất hiện. Nàng từ trên không đáp xuống, bạch y tung bay. Nếu không phải tay xách theo một người cao mét tám thì chẳng khác gì bức tranh mỹ nữ.

"Sao gọi muộn thế? Ta đợi các ngươi muốn bạc cả đầu." Thần Sông ném Thiên Bình xuống, càu nhàu.

Nàng đang ở trong dáng vẻ người lớn, ngũ quan tinh tế, một cái nhíu mi cũng đẹp đến nao lòng.

Nếu không phải hành động hơi thô lỗ, người ta sẽ nghĩ đây là thần tiên...

  Thiên Bình bị vứt xuống cũng không giận. Anh im lặng đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo tóc tai, sau đó mới nhìn xuống nữ thí chủ đang ôm chân mình với vẻ mặt không thể nào đáng thương hơn.

"Thiên Bình, em sẽ không trừ lương của chị chứ?" Song Tử mếu máo hỏi.

Được rồi! Dù là đội trưởng của một đội cảnh sát tinh anh, nhà mặt phố, bố làm đạo diễn, thì vẫn cứ yêu tiền như những người khác thôi. Huống hồ chị còn định thuê Thiên Yết sắp xếp lại phong thủy trong nhà, nghe bảo giá chát lắm.

  Thiên Bình cố gỡ Song Tử ra nhưng không được, chị ấy bám dính như sam vậy.

"Em nói là không trừ tiền mà, chị buông em ra đi!"

"Thế còn tiền tăng ca thì sao?" Song Tử vô liêm sỉ hỏi.

Thiên Bình nhìn những người khác cầu cứu nhưng không ai muốn nhấc chân tới giúp.

Lát sau, có lẽ vì xấu hổ, Sư Tử xách Song Tử lên, đem cô đến chỗ Linh Lan: "Nào, thử ôm chân xem nào!"

Ôm chân Linh Lan á? Thôi thôi thôi thôi thôi. Song Tử ít gặp Linh Lan, nhưng cũng biết cô gái bé nhỏ này chẳng kiêng nể ai đâu.

"Mọi người à!" Bảo Bình vỗ tay, tập trung sự chú ý về phía mình: "Chúng ta chuẩn bị được chủ nhà đãi món khai vị. Mọi người có yêu cầu gì không?"

Lúc này nhóm người mới để ý, xung quanh họ, sau những mảnh vụn của cầu thang vừa sập xuống và những lối rẽ đến đâu đó chưa ai biết, có những người đủ lứa tuổi, giới tính, đang nhìn họ chằm chằm.

"Kiểm tra bài cũ một chút, Sư Tử, cậu thấy những người này có mạnh không?"

"Tôi không nghĩ họ là người đâu."







Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia