ZingTruyen.Info

12 Chom Sao Tam Linh Quyen 2

Song Tử bám theo Hắc Nhân Miêu và Song Ngư, lúc Thần Nông tới đưa các cảnh sát ra ngoài, chị đã không ở đó nữa.

Theo dấu một người một thú nhân này đúng là mệt chết. Vừa chạy vừa núp, đôi lúc còn phải nằm rạp xuống phủ lá cây lên người ngụy trang. Cũng may Song Tử chuyên nghiệp, nếu không đã mất dấu họ rồi.

"Mới vừa rồi Hắc Nhân Miêu di chuyển theo hướng đông nam, chúng ta ở đây có vẻ an toàn." Song Tử nhìn lên trời, quan sát các chòm sao xác định phương hướng.

"Hắn ta có thính giác tốt, tốc độ di chuyển nhanh, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi tới đây. Hai người mau đi trước. Em sẽ cản hắn lại."

"Dựa vào cô?" Song Ngư không thể tin vào tai mình. Cự Giải cản thú nhân? Bằng cái gì? Hai bàn tay như chú Lâm chắc?

"Dựa vào tôi." Cự Giải thiếu điều vênh mặt lên."Thú nhân sẽ không giết tôi. Chúng cần tôi mở cổng không thời gian. Đủ thuyết phục chưa?"

Song Ngư gõ vào đầu Cự Giải, mắng: "Như thế là chúng ta thua rồi đấy đồ ngốc! Làm sao giao cô cho thú nhân được? Tôi sẽ cản hắn lại. Dựa vào tôi mới yên tâm biết chưa?"

Song Tử nghi hoặc nhìn hai người. Chị không hiểu bọn trẻ bây giờ nghĩ gì nữa. Hay là chúng nó xem phim nhiều quá?

"Chúng ta nên cùng nhau ra khỏi chỗ này. Nếu hai đứa thừa sức thì nghĩ cách đánh lại thú nhân đó đi. Sao lại nghĩ phải có người chết?"

Hiếm lắm chị Song Tử mới đưa ra chủ ý đầy trưởng thành như vậy. Song Ngư và Cự Giải liền được khai sáng.

Nhưng khai sáng không có nghĩa là tìm được cách đối phó. Sau nửa phút suy nghĩ nhanh, họ quyết định chọn phương án chạy.

Được chừng mười phút, Song Ngư cảm thấy tin vào khả năng nhìn trời đoán hướng của chị Song Tử là sai lầm. Họ đã lạc đến chốn nào rồi không biết.

Anh bảo mọi người dừng lại nghỉ để xác định lại phương hướng.

Trước mặt họ là hồ nước. Trong bản đồ có hai hồ nước, một hồ nhỏ nằm ở rìa phía nam khu nghỉ dưỡng, hồ lớn nằm ở chính giữa, đều là hồ nhân tạo.

Diện tích lớn thề này, có lẽ họ đang ở trung tâm khu nghỉ dưỡng, nhưng không biết là ở phía nào để xác định đường ra.

  Đêm khuya, trăng đang dịch dần về hướng tây, bóng trăng dưới nước mờ mờ ảo ảo. Nhiệt độ ban ngày và ban đêm có chênh lệnh, mặt hồ phủ một lớp sương mỏng như tơ. Gió lên, bờ cỏ lay động, đom đóm ùa ra thắp sáng bầu trời. Phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Cự Giải rón rén lại gần Song Ngư, bám lấy vạt áo anh. Bởi vì hai người mới cãi nhau, Song Ngư liền khó chịu nhìn lại.

Cự Giải liền giải thích:

"Trong phim kinh dị, ma quỷ thường xuất hiện ngày trăng sáng."

  "Thật à?" Song Tử hú hồn nhìn quanh. Trải qua mấy lần "kẻ theo đuôi" ghé thăm, chị đâm ra thấy ớn mấy thứ quỷ quái.

Làm gì có chứ. Song Ngư gạt tay Cự Giải ra, đúng là thần hồn nát thần tính. Nhưng vừa chạm vào tay cô, anh mơ hồ cảm nhận được âm khí nổi lên. Thế là từ hay vì gạt ra, anh nắm tay Cự Giải, kéo cô tránh xa bờ hồ.

Cự Giải cũng nhận ra thay đổi. Thấy chưa, phim truyện luôn lấy cảm hứng từ đời thực, ngày trăng sáng khả năng có ma cực kỳ cao nha!

"Hai người ở yên đây, em đi xem xung quanh." Song Ngư bàn giao Cự Giải cho Song Tử, còn dặn dò không được đi lung tung.

  Không biết bao nhiêu lần anh dặn Cự Giải không đi lung tung, nhưng kết quả là cô vẫn đi, chỉ mong chị Song đáng tin hơn Nhân Mã.

  Xung quanh hồ chủ yếu là bụi cỏ thấp, cỏ lau cũng không cao quá đầu người. Nhưng cỏ lau ở đây mọc rất có quy luật, từng búi từng búi, cách nhau chừng năm mét.

Song Ngư đi đến bụi lau gần nhất, ngoái đầu lại vẫn có thể lờ mờ thấy bóng Cự Giải và Song Tử.

Cỏ lau mọc cách mặt nước một khoảng, trên ụ đất cao hơn vùng xung quanh. Lá cỏ xanh mướt hơi cong xuống, bông lau màu xám đen, lớn gấp hai ba lần bình thường. Âm khí tản ra tự những bụi lau này.

Song Ngư vốc một nắm đất dưới gốc lau lên ngửi, mặt biến sắc.

"Chỗ này không ở được, mau đi thôi!" Anh gần như hét lên với hai người còn lại.

Cự Giải lắp bắp: "N-nhưng mà-"

Song Ngư quay lại nhìn.

Hắc Nhân Miêu đứng ở giữa bọn họ, yên lặng nhìn mặt hồ. Hắn chợt nhếch môi cười, đưa tay ra nói với Cự Giải:

"Không muốn bị thương thì đi cùng tôi."

Cự Giải đương nhiên không muốn bị thương, cô sợ đau. Nhưng đi cùng thú nhân nag thì thôi. Cô lắc đầu từ chối: "Ý tốt này tôi không dám nhận".

Hắc Nhân Miêu không bắt ép cô. Nhìn âm khí tản ra ngày một nhiều, hắn nhún vai rồi đi mất.

Song Tử nhìn một màn trước mắt, vô vàn dấu hỏi hiện ra trong đầu. Cự Giải thì cảm thán ra tận miệng: "Hắn bị điên à?"

"Không điên đâu." Song Ngư mặt nhăn nhó. Anh đẩy Cự Giải và Song Tử đi: "Hai người mau chạy, ở đây có thứ tà môn."

"Anh thì sao?" Cự Giải bám vào vạt áo anh, hỏi.

"Không động thủ được, tạo một kết giới tạm thời ngăn cản vật tà môn rồi quay lại vào một ngày khác." Song Ngư nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt như cún con không muốn xa chủ của Cự Giải, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ không quá sức. Hẹn gặp lại ở nhà!"

Lúc này Cự Giải mới buông tay, ủ rũ nhìn về phía hồ nước, không đành lòng nhưng vẫn bước chân đi.

Song Tử cảm thấy nghẹn như bị bón cẩu lương. Cô tặc lưỡi, kéo Cự Giải chạy theo hướng Hắc Nhân Miêu biến mất, có lẽ là đường ra. Không quên chúc Song Ngư may mắn.

  Ba giờ sáng, Cự Giải ngồi trên sofa của văn phòng, cuộn mình trong chiếc chăn hè mỏng. Điều hoà đang chạy, hơi lạnh phả xuống, tiếng động không lớn lắm.

Nhân Mã đang chợp mắt, gần đây cô ấy tăng ca vất vả, mỗi ngày tranh thủ ngủ được vài ba tiếng.

Chị Song Tử về nhà luôn rồi. Chị bảo về Cục bây giờ phải làm báo cáo, cứ về nhà ngủ một giấc rồi tới sau.

Thần Nông đã tỉnh, anh Sư Tử nói chỉ cần nghỉ ngơi một vài ngày, không cần nằm viện. Cự Giải về đến nơi là mười hai giờ, anh đã rời đi rồi, cô đành nhắn tin hỏi thăm trên Lifebook. Mong là Thần Nông không né tránh cô sau những gì cô nói với Linh Lan.

"Đang đợi à?" Linh Lan đưa cốc nước ấm cho Cự Giải, ngồi xuống bên cạnh.

Bởi vì vụ việc ở công trường còn chưa xong, Linh Lan sẽ ở lại văn phòng vài ngày. Cự Giải nghĩ lúc giải quyết xong chuyện ở công trường xây dựng khu nghỉ dưỡng kia cũng đến thời gian sang nước C rồi. Linh Lan sẽ ở đây lâu hơn cho mà xem.

Tiếp xúc chưa nhiều nhưng cô không thấy Linh Lan khó ưa như lúc đầu nữa. Chỉ là chẳng hiểu sao không muốn cô ấy ở lại.

  "Lần đầu tiên tớ gặp Song Ngư là ở văn phòng Thiên Ngư, nhưng lúc ấy văn phòng sơ sài lắm. Chị Thiên Yết cứu tớ nên tớ mang quà tới cảm ơn chị. Lúc chào ra về thì gặp Song Ngư ở cổng vào, cậu ấy mặc đồng phục cấp ba trường Thủ Đô, đi motor phân khối lớn màu đen. Lần đầu tiên nhìn thấy tớ đã phải thốt lên: ngầu quá!" Ánh mắt Linh Lan trong veo, nụ cười trên môi sâu hơn, khoảnh khắc ấy thực sự rất đẹp.

"Sau này được làm việc cùng hai người họ, tớ đã cảm thán như vậy thêm bao nhiêu lần. Song Ngư bình thường độc mồm độc miệng, lại được thừa hưởng gen nhà họ Lý nên có chút... Cậu biết đấy, khá là đề cao bản thân. Nhưng họ thật sự có năng lực nên dù khó chịu, người nghe vẫn phải chấp nhận. Cho nên cậu không cần lo lắng, cậu ấy sẽ về ngay thôi."

Cự Giải xì mặt: "Ai nói là tớ lo lắng?"

"Vậy cậu ngồi đây làm gì?" Linh Lan cảm thấy buồn cười.

"Lâu rồi không ngủ lại văn phòng nên không quen." Chứ không phải là vì một lời hứa hẹn gặp nhau ở nhà. Khụ! Cô còn có chuyện quan trọng cần nói với anh, liên quan đến thú nhân.

"Tại sao cậu lại nói tốt cho Song Ngư? Cứ như là bán hàng ý. Hai cậu là người yêu cơ mà."

Linh Lan không nhịn cười được nữa, khoé miệng câu lên. "Thế cậu và Phượng Hoàng Lửa kia thì sao? Cậu không định chung thủy với người ta hả?"

  Thấy chưa, không phủ nhận luôn. Cự Giải im lặng nhìn Linh Lan một lát. Cô cũng không thể phủ nhận. Nếu biết cô nói dối, Linh Lan mang Quỷ Đen ra băm cô mất. Đoạn Linh Lan tát cameraman, Cự Giải vô tình thấy được trong ký ức Adam Phan rồi.

   "Cậu đang ghen đấy à?" Cự Giải hỏi. Không đợi Trần Linh Lan trả lời đã nói thêm. "Cậu không cần ghen đâu. Trong mắt tớ Song Ngư ngoài việc có tý nhan sắc ra thì chẳng có gì hết."

  "Thật hả?" Linh Lan tròn mắt.

"Đương nhiên." Cự Giải lục lại trí nhớ, bắt đầu kể lại:

"Tớ với Song Ngư học cùng khoa. Lúc ấy là kỳ hai năm hai, tớ làm trợ giảng cho thầy dạy triết học, Song Ngư học lại môn này lần hai. Dĩ nhiên là có nhiều người vậy lắm nên tớ không để ý. Nhưng mà ngoại hình cậu ấy rất nổi bật, các em khoá dưới bàn tán nhiều, thành ra tớ cũng tò mò."

Cự Giải đột nhiên cười.

"Có một đường tắt từ khoa kinh tế ra cổng ký túc xá, gần đường lớn, tớ hay đi tắt qua đó. Khu ấy vắng người, lâu lâu mới bắt gặp vài cặp đôi ngồi ghế đá tâm tình. Lần đầu tiên tớ nhìn Song Ngư ở khoảng cách gần là một buổi trưa. Như thường lệ tớ đi đường tắt khỏi trường, vừa đi vừa nhẩm lại bài giảng trên lớp. Đột nhiên nghe rào một tiếng."

Cự Giải tròn mắt há miệng, mô tả lại phản ứng của mình lúc đó.

"Song Ngư bị nguyên một cốc trà sữa dội từ đỉnh đầu xuống. Cô gái đó có vẻ rất tức giận, còn mắng gì đó. Tớ không nhớ nữa, đại khái là Song Ngư chia tay người ta với lí do vớ vẩn nào đấy. Lần ấy Song Ngư cũng nhìn thấy tớ. Những lần sau này cũng thế. Bánh kem, hoa, nước uống, giáo trình, túi xách,... Mỗi lần một món đồ. Mỗi lần một kiểu đánh. Tớ đã nhìn thấy không dưới mười lần. Tớ nhìn thấy anh ta, anh ta cũng nhìn thấy tớ. Về sau này Song Ngư gặp tớ là tránh như tránh tà. Có lẽ  vì tớ nhìn thấy quá nhiều khoảnh khắc đáng xấu hổ của anh ta. Ấn tượng của tớ về Song Ngư chỉ có "tồi tệ" với "đáng đời" thôi."

Linh Lan cười khanh khách. Phía sau cũng có tiếng cười. Nhân Mã dậy từ lúc nào, đầu xù tóc dối dựa vào tường cười chảy nước mắt.

"Tớ làm cậu tỉnh à?" Cự Giải nén cười, hỏi Nhân Mã.

Cô nàng lắc đầu, nói mình khát nước, cười xong một trận hết khát nước, hết luôn cả buồn ngủ.

  Nhân Mã ôm laptop ra bàn trà, buộc lại tóc rồi bắt đầu gõ phím. Cự Giải khuyên cô nên ngủ tiếp, Nhân Mã chỉ cười.

Nửa phút sau, cô vỗ vai Cự Giải: "Song Ngư gần về đến rồi, xem tốc độ di chuyển có lẽ là đi xe. Cậu nên đi ngủ đi, không cần thấy tội lỗi nữa. Tớ ngủ tiếp đây."

Nói rồi Nhân Mã vào phòng ngủ. Linh Lan ngạc nhiên nhìn Cự Giải. Tội lỗi? Tội lỗi cái gì?

Trước ánh mắt cô nàng, Cự Giải chỉ biết gãi đầu lảng tránh.

Mãi đến lúc Song Ngư về Linh Lan mới biết: Họ có tổng cộng hai chiếc xe hơi, một chiếc bảy chỗ cô chở Thần Nông và ba cảnh sát. Một chiếc bốn chỗ của Thần Nông, Song Tử dùng nó đưa Cự Giải về. Song Ngư... Chắc đã vất vả lắm!

Song Ngư về văn phòng, trông anh sạch sẽ thơm tho biểu hiện của việc đã tắm rửa sạch, quần áo cũng đổi rồi.

Vừa thấy anh, Cự Giải đã chạy ra ôm chầm lấy, miệng nhanh nhảu nói xin lỗi.

Xin lỗi mà được à? Song Ngư cau có đẩy cô ra, nhưng Cự Giải bám người quá, đẩy không nổi.

Linh Lan liếc một cái, dùng sức như Song Ngư phủi bụi còn không sạch. Cô lắc đầu, im lặng đi vào phòng, để hai người có không gian lãng mạn riêng.

Nhưng Linh Lan nghĩ sai rồi. Chẳng có gì lãng mạn ở đây hết.

  Cự Giải cố sức ôm ngang người Song Ngư, giả vờ làm nũng.

Song Ngư dựa vào biểu hiện gần đây của Cự Giải, đoán cô như vậy do chị gái của anh dạy.

"Đừng làm nũng, không hiệu quả đâu!" Anh thở dài.

"Xin lỗi mà~ Lúc đấy tớ chỉ nhớ lời cậu: về nhà. Về rồi mới phát hiện ở đó không còn xe. Tớ đã rất lo. Đừng giận nữa nha~~~"

  Cự Giải dụi mặt vào lưng Song Ngư, chợt cảm thấy hơi lạ:

"Sao lại thơm thế? Quần áo cũng khác rồi. Cậu... Cậu... Cậu... " Cự Giải nghĩ ra 365 khả năng và không thể tin vào những gì mình vừa nghĩ.

"Đừng có nghĩ vớ vẩn! Năm trước tôi mua một căn nhà nghỉ dưỡng ở ngoại thành, cách khu vực chúng ta làm ủy thác chưa đến 2km. Đoán mọi người dùng xe về hết nên chạy qua đó định nghỉ một đêm." Song Ngư không hiểu sao mình phải giải thích nhiều như thế.

Cự Giải lúc này mới buông Song Ngư ra, thay đổi thái độ ngay lập tức: "Sao anh không nói với tôi sớm hơn? Anh không giận đúng không? Trời ạ! Bảo ngủ lại nhà kia sao còn về đây?"

Song Ngư không giận cũng phải giận rồi.

"Sao cô còn thức?"

Quẳng lại một câu, anh đi vào phòng, đóng cửa rầm một cái.

Cự Giải bĩu môi, cảm thấy Song Ngư thật bất lịch sự. Cô đã đợi lâu như thế vì nghĩ anh sẽ giận. Biết trước anh ta chuẩn bị cả chỗ ở rồi thì cô đợi làm gì?

_____--------______--------______--------_____

   Bí mật của Thú Nhân ở công trường nghỉ dưỡng bỏ hoang được cục cảnh sát vô cùng quan tâm.

Song Ngư đến cục bàn bạc hết gần một ngày. Cục trưởng quyết định bảy ngày nữa ra quân, Thiên Ngư là nhóm tiên phong, chủ lực do Song Tử chỉ huy, tiếp viện là đội đặc công mượn từ quân khu đóng ở ngoại thành.

Bảy ngày này Song Ngư dùng để phục hồi thể lực và lên phương án phá bỏ trận pháp xung quanh hồ nước. Nếu không trừ được trận pháp này họ sẽ không thể tìm được vị trí chính xác của 'căn cứ' thú nhân. Mà chưa chắc đã là căn cứ gì.

  "Theo mô tả của Song Ngư, em đoán trận pháp này là một dạng biến tấu của 'thần giữ của'." Linh Lan vẽ lên bảng trắng: "Ở nước B, Vua chúa, hoàng thân quốc thích, quan lớn, thường xây lăng mộ. Bên trong có cơ quan bảo vệ đồ tuẫn táng và xác chủ nhân. Nước C lại không có tục để lại của cải, xác sẽ được hoả thiêu rồi đưa lên chùa. Nước A chúng ta lại khác. Tuy là nhiều dân tộc, phong tục không đồng nhất, nhưng phổ biến nhất là chôn cất."

"Giới vua chúa và hoàng thân quốc thích xây lăng mộ theo kiểu nước B. Nhưng phú thương, bá hộ lại khác. Họ sẽ an táng cùng với của cải và 'thần giữ của'. 'Thần giữ của' thực chất là một loại lệ quỷ. Người ta dùng thiếu nữ đồng trinh hoặc trẻ nhỏ dưới 8 tuổi bỏ vào vò sành cùng với vàng bạc châu báu. Em không rõ cách thức tạo ra 'thần giữ của', chỉ biết rằng họ sẽ bảo vệ của cải trong đó đời đời kiếp kiếp, không được siêu sinh. Kể cả khi chuyển kiếp của chủ nhân lấy đi của cải, 'thần giữ của' vẫn sẽ ở lại khu vực đó."

"Bởi vì là lệ quỷ, họ sẽ sử dụng những cách thức cực đoan và tàn nhẫn với những người có ý định xâm phạm địa bàn. Song Ngư, cậu làm sao mà thoát được?" Linh Lan hỏi.

  Song Ngư không dùng cách cao siêu gì, anh chỉ ra khỏi phạm vi bảo vệ của những thứ kia rồi dựng một kết giới ngăn chúng thoát ra. Dĩ nhiên kết giới này chỉ là tạm thời.

"Vấn đề bây giờ là Thú Nhân." Song Ngư nhăn mày. "Chỉ sợ chúng đã đưa bí mật kia đi, hoặc là tiêu hủy xong xuôi rồi."

"Có dấu gì thì tớ cũng sẽ biết thôi." Cự Giải buột miệng. Biết mình sắp bị lộ, cô liền giải thích: "'Thần giữ của' hẳn là biết mình bảo vệ cái gì chứ?"

"Cái này chưa chắc." Bảo Bình cười nhẹ. Giống như giảng viên với đám học trò tò mò, anh bắt đầu bài giảng:

"Để tạo ra 'thần giữ của', thầy pháp sẽ nhét vào miệng họ một lá bùa, thêm chú pháp trên cơ thể trước khi bỏ vào chum sành. Bên ngoài chum, thầy pháp vẽ bùa dưới đáy và trên vải đỏ buộc miệng. 'Thần giữ của' chỉ có thể gây thương tổn đến người xâm nhập trong phạm vi nhất định, và đánh dấu họ. Người bị đánh dấu dù có lên trời xuống bể cũng không thể thoát."

"Còn một điều nữa, những người được chọn làm 'thần giữ của' phải là trẻ mồ côi hoặc mất hết người thân. Họ sẽ bị chọc mù mắt, tai và cắt lưỡi. Có biết tại sao không?" Anh nhìn một vòng, thấy Song Ngư với Cự Giải đang tranh nhau nửa cái bánh đậu xanh. "Mời bạn Song Ngư."

  Song Ngư giật mình, cảm giác như đứa học trò đang ăn vụng trong lớp bị giáo viên bắt được. Cự Giải nhân cơ hội bỏ miếng bánh vào miệng, cười với Bảo Bình.

Trần Linh Lan có xúc động muốn tống hai người kia đi. Đang họp nghiêm túc.

  "Bạn Song Ngư có trả lời được không?"

Song Ngư còn không biết anh đang hỏi cái gì. Liếc tìm trợ giúp xung quanh.

Linh Lan chán nản giơ tay.

"Em có thể đoán không?".




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info