ZingTruyen.Info

[12 chòm sao] Tâm Linh Quyển 2

Chương 48: Live Streamer Mất Tích (1)

__Silver__

"Hắc Miêu, đã nói với ngươi bao nhiêu lần là phải hủy N.00405. Giờ lại hỏng việc, Thủ Lĩnh trách tội xuống ta cũng không nói đỡ cho ngươi được."

Trong bóng tối, chỉ nhìn thấy đồng tử nữ nhân co lại thành đường hẹp dài, con ngươi vốn màu đen đổi thành màu vàng kim.

Chỉ khi tức giận tột độ, công chúa mới trở về hình dạng vốn có: bán Bạch Long.

Ma Kết vội quỳ xuống, cúi đầu:

"Không dám dấu công chúa, lần này thần quyết tâm loại bỏ N.00405 nhưng giữa đường nhảy ra một nhân loại rất mạnh. Thần bất tài không phải đối thủ của hắn nên phải rút lui. Mong công chúa thứ tội."

Ma Kết đã phải nghĩ rất lâu mới quyết tâm loại bỏ N.00405. Nếu so sánh giữa N.00405 và công chúa. Không. Vốn không thể so sánh.

Anh với N.00405 là cảm giác rung rinh đầu đời. Là thích theo kiểu muốn có được, muốn sở hữu... Muốn phá hủy. Anh đã bỏ biết bao tâm sức vào cô. Anh không có được, người khác cũng không thể có.

Nếu có kiếp sau, anh muốn nói với cô hãy tránh xa anh. Bởi anh chỉ biết làm tổn thương cô.

Với công chúa lại khác. Anh muốn có nàng nhưng cũng không cần phải có được nàng. Anh ở bên bảo vệ nàng, nghe theo nàng, làm tất cả vì nàng. Chỉ cần nàng cho phép anh ở gần nàng là đủ.

Nhưng công chúa không có cùng cảm giác với anh.

Nàng lúc nào cũng nói về nhân loại yếu kém kia, lúc nào cũng khen hắn ta, không cho phép anh động đến hắn ta.

Đáng ra trong mắn nàng chỉ được có một người là Ma Kết hắn mà thôi.

Ma Kết nâng mi, chạm vào ánh mắt lạnh băng của nàng.

Bạch Long vẫn im lặng.

Ma Kết đi theo nàng từ tấm bé. Hắn là một nhân tài. Tuy rằng khả năng chiến đấu có chút kém cỏi nhưng được anh trai nàng hết mực trọng dụng.

Trong đợt thi tuyển vào đội viễn chinh, chẳng biết thế nào mà hắn được chọn. Nàng còn nhớ lần ấy hắn rất thảm, máu me đầm đìa, suýt chút nữa là thành phế nhân.

Dù vậy, nói một thú nhân thua một nhân loại là chuyện không đáng tin biết bao. Họ đã được dạy rằng: con người là giống loài yếu đuối, chỉ có tính mưu mô âm hiểm.

Nhưng Ma Kết chưa bao giờ nói dối nàng. Nàng phải tin hắn.

Nhưng...

Lỡ Ma Kết vì si mê N.00405 mà nói dối nàng thì sao?

Bạch Long đột nhiên tiến đến, quật ngã Ma Kết, cắn vào vai hắn. Răng nàng rất sắc, chỉ một vết cắn cũng khiến máu chảy đầm đìa.

Nàng sờ đến động mạch trên cổ Hắc Miêu, chỉ cần dùng móng tay cứa nhẹ, hắn sẽ chết. Nàng ấn ngón tay xuống rồi lại thu tay về. Không phải vì không nỡ, nàng chỉ lo Hắc Miêu không nói dối, như vậy sẽ phí đi một nhân tài.

Phải, chính là như vậy.

Nếu hắn thật sự nói dối nàng, nàng nhất định sẽ giết hắn.

Hắc Miêu không phản kháng. Đợi Bạch Long nguôi giận đứng dậy, hắn lại tiếp tục quỳ.

-------_____-------_____------____-----____

Nhân Mã và Song Ngư đợi trong xe hơn một giờ đồng hồ. Ngoài trời nắng gắt.

Chị Song Tử đã là đội trưởng, ngoài việc cử người theo dõi nhóm buôn ma túy mới phát hiện, còn phải giúp đỡ cảnh sát địa phương khi cần, vô cùng bận rộn.

Song Ngư điều tức được ba vòng mới thấy Nhân Mã reo lên: "Ra rồi!"

Chị Song Tử chạy dưới trời nắng, không đội mũ, đồng phục cảnh sát bị mồ hôi làm ướt, dán vào da thịt. Nhân Mã nhìn một lát nhịn không được quay sang Song Ngư, thở dài: "Đúng là người nhà nước, nhìn sao cũng thấy đẹp!"

"Chị ý chăm vận động, không như ai kia." Song Ngư chẳng thèm nhấc mắt, khịa.

"Sao không vào quán uống cà phê đợi chị? Thiên Ngư nghèo kiết xác rồi hả?" Song Tử gõ cửa kính xe, tươi cười.

Nếu chị Song Tử chăm chỉ nói lời duyên dáng, đảm bảo sẽ là mỹ nhân được săn đón. Nhưng mà tiếc thật!

"Chị vào xe đi!"

Song Ngư ấn nút mở cửa sau, lại quay qua lấy chai nước khoáng đưa tới.

Song Tử mở nắp uống một hơi nửa chai, nhận khăn ướt từ Nhân Mã lau mặt rồi mới nói chuyện.

"Chắc Thiên Bình đã kể với mấy đứa rồi. Nhưng mà hai hôm nay chị không thấy bóng đen kia, công việc cũng rất bận. Nửa năm rồi hắn chỉ xuất hiện chứ không làm gì, trì hoãn thêm một thời gian hẳn không sao. Còn việc sang nước C, chị đang chờ cấp phép từ Cục. Thủ tục lằng nhằng nhưng bên trên cũng muốn điều tra rõ ràng nên sẽ sớm cấp phép thôi. Lúc ấy lấy danh nghĩa cố vẫn tâm linh của cảnh sát nước A, sang nước C mọi người có chết chị cũng đảm bảo mang được xác tất cả về quê hương."

Cái miệng chị Song vẫn luôn như thế, Song Ngư cũng bỏ ngoài tai. Anh lấy một tờ giấy đã được gấp nhỏ, đưa qua.

"Đây là bùa hộ thân ạ. Cảnh sát các chị không tiện đeo trang sức nên em nghĩ để trong ví tốt hơn. Chị đã nói hoãn bọn em cũng xin theo, chị nhớ mang bùa này bên người là được. Nếu có bất thường thì báo chúng em ngay ạ."

"Thứ này của cậu không phải gặp ma quỷ sẽ bốc cháy à?" Song Tử nhét bùa vào ví mới chợt nhớ.

Song Ngư đảo mắt, thật lâu mới gật đầu.

Nhân Mã nhịn cười, nói: "Bất thường chính là cháy ví theo nghĩa đen đấy ạ. Có phải rất dễ nhận biết không chị?"

Mặt Song Tử đen như đít nồi, chầm chậm lôi lá bùa ra, gỡ đồng hồ đeo tay, đưa cho Song Ngư.

"Bọn chị được đeo đồng hồ. Cậu xem có bỏ vào được không? Cháy ví thì chị không có tiền trả cho các cậu đâu."

Song Ngư thu lại lá bùa, cười cười: "Đùa chị tý thôi. Em kiểm tra xem chị có bị âm khí quấn thân không. Bùa không phản ứng. Em thay mặt Thiên Ngư đồng ý với kế hoạch của chị. Giờ chị xuống xe được rồi ạ."

"Gì mà quá đáng! Có gì ăn không cho chị lót dạ tý đi. Sáng đến giờ chưa ăn gì luôn."

"Thiên Ngư nghèo kiết xác rồi chị ơi. Mấy nay em cũng đói ăn lắm!" Nhân Mã vừa trêu vừa lấy bánh trong ba lô đưa cho Song Tử.

"Thế này thì cũng nghèo quá rồi!" Song Tử cười haha xong vùi đầu vào ăn ngấu nghiến.

Làm cảnh sát thật khổ. Đầu tắt mặt tối chẳng ai thấy, khi vừa rảnh rỗi muôn người hay.

Nhân Mã đợi Song Tử ăn chậm lại mới hỏi:

"Gần đây có vụ án khó ạ?"

"Khó!" Song Tử đáp chắc nịch. "Chị đang định sắp xếp thời gian qua thăm Cự Giải, tiện thể bàn chuyện làm ăn với Thiên Ngư. Hai đứa ở đây rồi thì chị cũng nói luôn."

Nghe thấy làm ăn, có người mắt sáng lên. Gì chứ riêng chuyện kiếm tiền, Nhân Mã là số một rồi.

"Vâng, chị nói đi ạ." Song Ngư bình tĩnh hơn nhiều.

Chị Yết chưa trở lại, Kim Ngưu còn hôn mê, Cự Giải nằm một chỗ, đến anh cũng không khoẻ, Nhân Mã thì đầu tắt mặt tối. Muốn nhận ủy thác cũng phải chọn loại trong khả năng, Song Ngư không muốn mạo hiểm.

"Nguồn tin mật của bọn chị thông báo có một người nổi tiếng nằm trong đường dây buôn ma túy, tên là Adam Phan, streamer của công ty giải trí Twenty."

Song Tử đưa điện thoại cho Song Ngư và Nhân Mã xem, giới thiệu:

"Adam Phan là streamer mảng khám phá, kinh dị. Cậu ta thường live stream tại các khu nhà được đồn đại là có ma và đôi khi thử một số trò tâm linh như cầu cơ, kiều hồn. Các video của cậu ta đều có tag 18+. Chị đã thử xem vài video, làm rất tốt, có đầu tư, rất chân thực.

Hắn có hơn 3 triệu follow trên mạng xã hội Lifebook và khoảng 1 triệu 200 follow trên nền tảng Alive."

Trên màn hình là nam thanh niên khoảng hai mươi, hai lăm tuổi, tóc đen, da trắng kiểu bệnh tật, người gầy gò. Không biết do đeo lens hay bẩm sinh, tròng mắt cậu ta lớn hơn người bình thường một chút, màu đen tuyền. Gò má cao khiến hốc mắt đã thâm quầng thêm sâu hút, nhìn qua có hơi rợn người.

Nhân Mã nghĩ nếu gặp ma thật, có lẽ con ma đó còn vì ngoại hình kia mà lầm tưởng cậu ta là đồng bạn. Nhưng vẻ ngoài này rất phù hợp với công việc của cậu ta. Vừa thấy đã sợ, chưa cần xem nội dung.

"Hai giờ sáng, ngày 22, tháng 6, hắn live stream tại công trường bỏ hoang phía Tây Nam thủ đô. Sau đó, vào lúc 2 giờ 16 phút, có hiện tượng lạ xảy ra, chỉ thấy Adam và ekip hét lên rồi biến mất. Mới đầu mọi người đều nghĩ là cậu ta và ekip bày trò câu view. Adam thường live khoảng 30 phút đến 1 tiếng. Nhưng hai tiếng sau không thấy hắn tắt live stream, cũng không thấy người. Công ty quản lý liền can thiệp và báo cảnh sát."

"Bởi vì đã có thông tin cậu ta liên quan đến việc tàng trữ, buôn bán và sử dụng chất cấm, bọn chị cùng cảnh sát địa phương bắt tay vào tìm kiếm ngay. Để tránh đánh rắn động cỏ, thông tin Adam liên quan đến chất cấm vẫn được giữ bí mật. Video live stream hôm ấy đã bị thu hồi, chỉ được lưu trữ trong cục cảnh sát."

"Bằng đấy chưa đủ lý do để chị tìm đến bọn em đúng không?" Song Ngư hỏi.

"Dĩ nhiên. Bọn chị là cảnh sát đấy." Song Tử cười nhạt. "Nhưng mà hiện trường không phát hiện manh mối. Giống như tất cả họ cùng bốc hơi. Chỉ còn lại dụng cụ phục vụ quay phim."

"Vẫn chưa đủ." Song Ngư lắc đầu.

"Chị đã nói xong đâu? Sáng sớm hôm nay, một đội bốn cảnh sát được cử đến hiện trường. Bọn chị mất liên lạc với cả bốn người họ. Sau khi chị cùng mấy người khác tới thì chỉ tìm được bộ đàm. Sếp gọi, bọn chị liền quay về."

Nghe giọng điệu chị Song bình thản, không lo lắng. Có lẽ bốn người kia có năng lực, hoặc là bốn người này chị ấy không quen.

"Sếp của các chị thật sự giàu kinh nghiệm!" Song Ngư cảm thán. "Ông ấy nói chị tìm bọn em đúng không?"

"Sao em biết?" Song Tử ngạc nhiên.

"Em đoán." Song Ngư cười cười.

"Sếp bảo chị mời các em đến. Nhưng chị chưa kịp mời các em đã đến rồi. Có duyên ha!" Song Tử vươn vai, cười thành tiếng. "Đi! Chị đưa hai người lên gặp Sếp."

Sếp này với sếp trong miệng Song Tử không phải một người. Họ không được gặp trực tiếp mà dùng video call bằng mạng nội bộ. Ngay cả người "có quen biết" như Song Tử cũng cảm thấy phòng họp ngột ngạt.

"Lý Song Ngư, lâu lắm không gặp, cháu lớn quá!"

Giọng ông ấy hơi trầm, tốc độ vừa phải, tròn vành rõ chữ, có sức nặng nhưng lại dễ gần.

Song Tử nhìn chằm chằm Song Ngư. Không ngờ họ biết nhau. Nhưng cô nhớ ông ấy không mang họ Lý.

Song Ngư nhận ra ông. Mười năm trước cậu đã từng được gặp, dĩ nhiên là nhờ phúc của chú Lâm.

"Cháu chào chú! Mười năm rồi ạ, chú cũng hơn xưa. Cháu bất tài chỉ biết lớn xác thôi ạ."

Ê! Không được gọi chú đâu nha. Song Tử đá chân Song Ngư, mắt nháy nháy. Tiếc là vị kia hiểu ý nhưng bỏ ngoài tai.

"Khách sáo quá! Năm ngoái chú đến nhà họ Lý, không thấy cháu. Lâm bảo cháu với chị gái làm ăn riêng rồi."

"Nên nhân dịp này chú muốn kiểm tra trình độ của cháu ạ?" Song Ngư hỏi đùa, cố gắng cười hai cái. Anh muốn mình và mọi người bớt áp lực.

Ngày xưa dễ nói chuyện với chú bao nhiêu, ngày nay khó mở lời bấy nhiêu. Thế mới nói thời gian làm mọi thứ thay đổi.

Khi biết khoảng cách địa vị xã hội giữa hai người quá lớn thì việc nói lời không câu nệ chỉ có ở trên phim thôi. Bạn không để ý, nhưng lỡ đối phương để ý, thế chẳng phải là xong đời rồi sao?

"Cũng có thể nói như vậy. Nhưng đấy là phần nhỏ. Lát nữa sẽ có người đưa hợp đồng tới. Cháu nhớ chú là người ủy thác là được."

"Vâng ạ. Cháu nhớ rồi!" Thay vì vui mừng, Song Ngư thấy lo lắng và khó hiểu nhiều hơn.

Họ đã có "cây đại thụ" làm chống lưng. Sau này đi lại, làm việc với "người nhà nước" cũng không sợ nọ kia nữa.

Nhưng việc gì khiến người có máu mặt như vậy phải đích thân nói chuyện? Dù là Thiên Ngư có quy định, nhưng sếp của chị Song Tử ra mặt đã là nể lắm rồi. Đằng này lại là ông ấy. Nếu nói chỉ là phá đường dây buôn ma túy thì Song Ngư không tin đâu.

Suy nghĩ cứ quẩn quanh. Anh không nhớ ông ấy đã nói những gì và mình đáp lại ra sao, hình như chỉ là vài chuyện vặt.

Đến tận khi Song Tử đánh vào đầu một cái bộp, anh mới vì đau mà tỉnh táo.

Thấy Song Ngư quay sang nhìn, Song Tử mới thở phào:

"Chị còn tưởng cậu bị ngu luôn rồi. Xin lỗi nhé! Chị cũng không nghĩ là Sếp Lớn ra mặt. Ngồi trong phòng họp mà run luôn. Haha. Người ta vừa đưa hợp đồng đến, cậu xem qua đi."

Hợp đồng đựng trong phong bì, dán dấu niêm phong. Song Ngư bóc ra, đọc qua, cảm thấy nội dung không cần bảo mật đến mức kia. Có lẽ là một hình thức làm màu.

Nội dung hợp đồng không nhiều, công việc phải làm là hỗ trợ điều tra, thời gian không quá ba năm. Chi phí được chia làm ba loại. Một là lương cố định. Hai là chi trả hoá đơn liên quan đến công việc. Ba là trả cho công việc phát sinh. Thiên Ngư được phép nhận ủy thác khác, miễn là không ảnh hưởng đến công việc chính.

Song Ngư không muốn ký hợp đồng này. Thứ nhất là nó không rõ ràng, thứ hai là cảm giác Thiên Ngư bị thiệt nhiều. Thứ ba là giống hợp đồng lao động hơn là ủy thác bình thường, như kiểu thành cấp dưới của người ta.

Nhưng Song Tử cứ bi bô bên cạnh rằng đây là việc giúp đỡ cơ quan hành pháp của nhà nước. Góp sức cho tổ quốc. Mang đến hạnh phúc cho nhân dân. Là công dân phải hãnh diện vì được giúp sức...

Nhân Mã không phản đối.

Gọi cho Cự Giải thì cô nàng bảo được.

Song Ngư chẳng nghĩ nữa, đặt bút ký.

Chẳng ngờ trên đường về Nhân Mã hỏi thế này: "Cậu nghe lời Cự Giải thế? Vừa bảo được đã ký, còn không thèm hỏi ai khác. Vợ cậu đấy à?"

Nhưng đấy là việc của hai tiếng nữa.

Song Tử đưa họ tới phòng lưu trữ để xem lại video của Adam Phan. Song Ngư vốn muốn xem video rồi mới tính chuyện giúp hay không. Nhưng bút sa gà chết, lỡ rồi tới thôi!

Trên màn hình là một cái sân bê tông, nhiều chỗ vỡ nát cỏ mọc thành bụi cao vút. Bởi vì quay ban đêm, toàn cảnh đều là màu xám xanh.

"Xin chào mọi người, là Adam đây ạ. Có rất nhiều comments nhắc tới công trường phía Tây Nam thủ đô nên mình quyết định tới đây khám phá. Bây giờ là hai giờ sáng, nghe nói là giờ năng lượng âm cực thịnh, chúng ta cùng vào xem có gặp "bạn" nào không nhé!"

Adam Phan đi vào khung hình. Khác với vẻ ngoài gầy còm yếu ớt, giọng của hắn rất tốt, dễ nghe.

Máy quay lia đến toà nhà đang xây dở, cây cối mọc um tùm, xung quanh chất đầy bê tông cốt thép. Chẳng biết là do tường sụp xuống hay là từ chỗ khác đưa tới.

Cách đó không xa cũng có những công trình dang dở như vậy.

Adam đi theo con đường gồ ghề, vừa đi vừa kể mấy chuyện lặt vặt. Đây là một thủ pháp ám thị.

Có lẽ các video trước của hắn cũng kể những chuyện thế này. Sau đó một vài tập, hắn sẽ dựng bối cảnh gần với một trong những câu chuyện ấy, người xem liền tự động nghĩ tới nhưng lại không biết từng nghe thấy ở đâu, do ai kể. Tự mình doạ mình mà sinh ra sợ hãi.

Song Ngư đoán Adam và ekip đã chuẩn bị vài thứ hay ho trong tập này. Tiếc là có kẻ khác chuẩn bị thứ "tốt" hơn cho hắn.

"Mình sẽ chọn một căn để vào. Nghe người dân xung quanh kể, những toà nhà cao tầng sẽ có nhiều thứ "không sạch sẽ" hơn." Hắn quay sang, hình như là nhìn quay phim. "Vào toà này nhé!" Rồi tiến lên trước, đi vào giữa khung hình.

Máy quay hiểu ý bám sát hắn.

Toà nhà chưa hoàn thiện nên không có cửa, họ cứ thế đi vào. Dưới chân đất đá lởm chởm, máy quay rung lắc, đến tận khi vào bên trong mới bình thường.

Mặt đất không bừa bộn như họ nghĩ, chỉ có điều hơi bụi, tiếng Adam ho liên tục truyền tới. Hắn xin lỗi người xem sau đó lại hắt xì một cái, nói rằng ở đây lạnh hơn bên ngoài. Quay phim ít khi lên tiếng cũng đồng ý với hắn.

"Đằng kia có cầu thang. Chúng mình lên tầng trên xem thế nào."

Máy quay lia đến cầu thang. Có thể nhìn thấy gạch lộ ra ở bên cạnh, nhưng mặt trên đã trát kín, nhìn qua rất chắc chắn.

Bởi vì chưa hoàn thiện nên không có tay vịn, nhưng cầu thang rộng rãi, họ thoải mái bước lên.

Quay phim đưa máy quay hướng lên bên trên. Không có gì ngoài màn đêm dày đặc.

Đèn pin của Adam chiếu đến bờ tường, máy quay cũng hướng đến chỗ ấy, chỉ thấy vài mảng vữa bung ra, để lộ gạch bên trong.

Bỗng một mảnh vỡ rơi xuống, máy quay rung lên, hiển nhiên là người quay phim bị hoảng sợ, nhưng anh ta không hề kêu lên.

Adam bật cười nói quay phim đi theo hắn bao nhiêu năm mà vẫn nhát. Quay phim không đáp lại.

Họ tiếp tục đi lên. Adam không kể chuyện nữa, hắn cẩn thận bước từng bước, máy quay hướng theo ánh đèn của hắn.

Cả video chỉ còn lại tiếng côn trùng đinh tai. Người xem cũng phải hồi hộp theo từng bước chân hắn.

Thanh tiến trình sắp hết, họ đã live được 15 phút, Adam và quay phim lên đến tầng hai. Vẫn là cảnh trống trải, nhiều bụi bặm. Ở giữa nhà có một cái thang đôi, dưới đất còn một vài dụng cụ của thợ xây.

Song Ngư chẹp miệng: "Họ xong đời rồi!".

* Là Silver đây ạ. Truyện mới sẽ được đăng cùng chương tiếp theo của Tâm Linh. Rất mong mọi người đón đọc!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info