ZingTruyen.Com

12 Chom Sao Tam Linh Quyen 2

Đường đến Bạch Hoa không xa, lại phải đợi bọn Tay Sắt mang đồ lặn tới nên Song Ngư đưa Cự Giải vào thôn Vĩnh Hưng mua đồ thay. Để bị cảm không tốt.

Trong thôn có tang sự, lại còn là của trưởng thôn nên cửa hàng đều đóng cả. May mắn là ai cũng biết mặt và tôn sùng Song Ngư, nên khi anh mở lời, chị chủ shop quần áo lớn nhất thôn hào phóng tặng luôn hai bộ. Còn cho họ mượn nhà tắm.

Song Ngư được mời đi xông nước lá thơm, nhưng anh từ chối vì không có thời gian.

Hai bộ đồ thể thao không phải của hãng nổi tiếng nhưng chất lượng rất tốt, vải thấm mồ hôi. Chỉ có điều: đây là đồ đôi.

Cho nên hai người mặc đi trong thôn bị rất nhiều người nhìn, đặc biệt là con gái. Mà những ánh nhìn không thân thiện đều tập trung vào Cự Giải. Cô chủ shop quần áo lại cười gian vô cùng.

Song Ngư dặn mọi người chưa vội an táng, đợi chú của anh, người đàn ông trung niên mặc vest quay lại. Ông ấy sẽ làm phép cho đám tang. Tiện thể thì nước lá thơm để cho ông ấy xông luôn.

Đường vào thôn bị cây cối chắn lối, hiện tại không thể đi xe. Song Ngư báo cho Nhân Mã, nhờ Bảo Bình tới đón.

Lúc Song Ngư dặn dò mọi người xong xuôi thì Bảo Bình đã tới đầu thôn.

Thấy Cự Giải với Song Ngư mặc đồ đôi, anh ấy trầm trồ "ồ" một tiếng.

Hôm qua còn thấy mặt nặng mày nhẹ với nhau, hôm nay đã áo đôi, quần đôi, vòng đôi... Đúng là tuổi trẻ, nhanh quá nhanh!

"Anh đừng có nhìn kiểu ấy!" Song Ngư mở cửa xe, tống Cự Giải với Thần Sông vào trước rồi ung dung ngồi xuống, đóng cửa rầm một cái. Hiển nhiên là không vui.

Bảo Bình cười cười: "Anh có nhìn chú đâu, anh nhìn Cự Giải. Cự Giải nhìn mệt hơn hôm qua, có ổn không em?"

"Em ổn ạ." Cự Giải đáp. Cô không thấy đau ở đâu, cũng không tụt huyết áp. "Song Ngư mới thảm ạ. Anh nhìn xem, môi trắng bệch cả ra."

Nét cười của Bảo Bình sâu hơn, giả vờ nhìn Song Ngư qua gương, nói: "Nghe nói chú Lâm cũng tới. Sao còn liều mạng thế?"

Song Ngư nhắm mắt dưỡng thần, lười biếng đáp: "Em không sao."

Sau đó cả đoạn đường chẳng ai nói tiếng nào.

Thần Sông vốn là người hay nói, nhưng ngại Bảo Bình nên thôi. Người này mang lại cho nàng cảm giác ta môn vô cùng. Nửa Khí Nhân bình thường không có khí tức ấy.

Tới công trường, Thần Sông bị Cự Giải nhét vào túi áo. Chẳng phải bí mật gì đâu, thần như này mang ra khoe thì xấu mặt lắm!

Từ xa họ đã nhìn thấy ông Trương
Ông ấy đang quan sát đoàn người mang vật dụng vào công trường.

Chú Lâm và ông Trương có quen biết nên Tay Sắt nói là việc chú Lâm dặn  dò ông Trương liền không cản.

Tuy nhiên, ông đang nhờ cậy Song Ngư, tự nhiên chú Lâm nhảy vào, ông cũng phải tìm cách nói sao cho không mất lòng đôi bên.

Ông Trương không nghĩ Lý Song Lâm sẽ nhúng tay vào. Người đàn ông kia rất giỏi, dĩ nhiên chi phí mời về sẽ cao tương ứng. Thêm nữa là người này vô cùng bận rộn, không phải có tiền là mời được. Ông Trương từng đánh tiếng, nhưng lúc đó Lý Song Lâm đang ở nước ngoài.

  Lần đầu tiên Lý Song Lâm chủ động nhúng tay vào việc của người khác, ông Trương không khỏi bất ngờ. Ông còn băn khoăn chưa biết nói với Thiên Ngư thế nào.

Cũng may, mới vừa rồi người của văn phòng Thiên Ngư gọi điện báo rằng ông Lý do họ mời tới. Trương Minh mới có thể thở phào.

  Song Ngư nói với ông Trương đôi ba câu, đại ý là nơi này nguy hiểm, ông cứ về trước. Anh còn nói sẽ cho người tạo rào chắn giả ở hai đầu đường Bạch Hoa, không cho người dân đi qua. Nhờ ông Trương báo một tiếng với cơ quan chức năng liên quan. Nếu có người tự ý đi vào và thiệt mạng, Thiên Ngư sẽ không chịu trách nhiệm.

"Anh Ngư!" Thanh niên mặc vest đen tiến tới cúi chào.

Vừa nhìn đã biết là dân xã hội.

Cậu ta cao xấp xỉ Song Ngư, đô con hơn một chút. Da màu đồng khoẻ khoắn, đầu cạo trọc, có một vết sẹo dài bên má trái, nhìn rất doạ người. Đặc biệt, cánh tay trái của cậu ta làm từ kim loại, có lẽ chính là nguồn gốc của cái tên Tay Sắt.

Tay Sắt liếc qua Cự Giải, rồi lại liếc Song Ngư, cuối cùng là cúi người nghiêm chỉnh hô một tiếng: "Chị dâu!"

Một tiếng này vừa đủ khiến nhiều người giật thót.

"Không... Anh hiểu nhầm rồi. Tôi không phải chị dâu. Tôi là Cự Giải, nhân viên của Thiên Ngư."

Trong lúc Cự Giải liên thoáng giải thích thì Song Ngư "nhẹ nhàng" vỗ vào đầu Tay Sắt, mắng: "Ai cho cậu gọi bậy?"

"Đây là Cự Giải, bằng tuổi tôi, cậu gọi bằng chị là đúng, nhưng đừng gọi chị dâu, tôi không lấy người ngốc như thế. Còn đây là Vũ Bảo Bình, thầy dạy cổ thuật của tôi."

Song Ngư choàng tay qua cổ Bảo Bình, kéo lại vô cùng thân thiết. Bảo Bình thấy kỳ kỳ, nhưng cũng kệ.

Tay Sắt cúi chào Bảo Bình.

Có một đàn em chạy tới báo ca nô đến rồi, đang đậu bên dưới. Họ liền bỏ qua chuyện phiếm, xuống nơi đỗ ca nô.

Bảo Bình đã nắm sơ sơ tình hình nên không mấy bất ngờ khi thấy âm khí lượn lờ trên mặt sông. Cái thứ có thể toả ra âm khí vào ban ngày thật sự không thể đùa được.

Trời vẫn còn nắng, nhưng đã về chiều, một hai tiếng nữa là bắt đầu tối. Nếu không nhanh tay, sợ là thứ ở đây sẽ trở nên khó đối phó hơn nữa.

Song Ngư bảo Tay Sắt cho anh em phong toả hai đầu đường Bạch Hoa. Nếu có bất trắc, chỉ khi chú Lâm tới mới được phép rời vị trí.

Cự Giải cũng bị đuổi đi, nhưng lấy lí do từng thấy Khí Linh tại khu vực này nên được ở lại kiểm tra.

Tay Sắt không mấy khi tiếp xúc với chuyện tâm linh, dù đã theo chú Lâm lâu năm, chỉ miễn cưỡng coi là có kinh nghiệm. Cậu được giao việc lái ca nô và cứu hộ khi cần thiết. Nói cứu hộ cho oai chứ cậu ấy tự cứu được mình là Song Ngư yên tâm rồi.

 Anh bàn chuyện gỡ bỏ trấn yểm với Bảo Bình. Họ đều biết lặn, ở đây dụng cụ đầy đủ nên không mấy lo ngại. Còn gỡ như thế nào, xuống dưới mới có thể biết được. Bảo Bình giỏi mấy vụ này hơn Song Ngư.

Hồng Hà có nghĩa là sông đỏ. Màu đỏ của sông do trong nước chứa nhiều phù sa. Đồng bằng tại đây do phù sa theo dòng nước mang đến bồi đắp mà thành. Cho nên dân chúng tôn thờ dòng sông như người mộ đạo tôn sùng thần thánh. Việc thờ phụng thần sông đã trở thành tín ngưỡng hàng ngàn năm nay. Vì thế mà Hồng Hà vô cùng linh thiêng.

Một nơi hội tụ cả long mạch lẫn tín ngưỡng vốn không dễ biến chất. Bảo Bình tin là bên dưới, ngoài trấn yểm còn có những thứ khó lường.

Tuy rằng biến đổi chưa lâu nên những thứ khó lường này cũng phải tích tụ trên dưới trăm năm. Anh mang theo dao găm gỗ đào nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ nên cầm Huyết Linh đề phòng bất trắc.

Chỉ có hai thiết bị liên lạc chống nước nên anh để lại một cho Cự Giải. Xuống nước không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể tạo ra âm thanh làm hiệu.

Vì có bệnh nghề nghiệp, Bảo Bình mang máy quay cầm tay ghi lại quang cảnh bên dưới. Trấn yểm là của pháp sư nổi tiếng thời xưa, rất có giá trị nghiên cứu.

Đồ lặn nặng, nhưng sức khoẻ Bảo Bình tốt, mang thêm chút đồ cũng không vấn đề. Huống hồ có người chẳng mang gì cả.

Cái này không thể trách Song Ngư, anh hỏi mượn Hồng Y nhưng Cự Giải không cho, anh lại chẳng mang theo thứ gì ngoài thân thể. Có một cái vòng tay đã là nhiều rồi.

"Chúng ta có 10 phút cho một lần lặn. Sông sâu khoảng 6 mét. Dự tính có xác chết bị thi biến hoặc một vài thứ không sạch sẽ. Chúng ta sẽ giải quyết chướng ngại vật trong 5 phút. 5 phút sau dùng để quan sát bày trí của trấn yểm. Sau đó chúng ta sẽ lên bờ, chuẩn bị cho lần lặn tiếp theo." Song Ngư nói.

Bảo Bình có chút không tin vào tai mình. Anh đã làm việc với Song Ngư nhiều năm, nhưng kế hoạch của cậu ấy cứ như là không tưởng. Dù lần nào thực hiện cũng rất sát với dự tính.

"Anh không nghĩ 5 phút đủ để xử lý những thứ có thể có đâu. Mấy thứ đó có thể đã tồn tại cả trăm năm rồi. Thêm nữa, nước vốn là địa bàn của chúng. Lần lặn đầu chúng ta sẽ xử lý chúng. Lần thứ hai xem xét, lần ba gỡ bỏ trấn yểm."

"Tình hình của em hiện tại chỉ cho phép tối đa hai lần lặn. Nếu tệ hơn dự kiến thì có thể không xuống nước lần hai được ạ."

Song Ngư không phải người cố chấp, nhưng tình hình hiện tại thật sự khiến anh giống như kẻ cố chấp khăng khăng giữ ý kiến của mình.

"Anh nghĩ mình nên từ từ thôi. Hôm nay chưa giải quyết song thì để hôm sau. An toàn là trên hết."

Nếu mà chú Lâm không một mình chơi với chục con Ma Tóc thì Song Ngư sẽ không vội thế này. Ý định ban đầu của anh là hai ngày nữa mới xử lý trấn yểm.

Nhưng mà nói với Bảo Bình là chú Lâm sắp không xong thì sợ chú Lâm đánh cho. Chú ý sỹ diện lắm.

Song Ngư giật gật ống tay áo Cự Giải.

"Sao mình không dùng mìn nổ tan thứ bên dưới rồi mới xuống? Ít nhất cũng tránh được cương thi." Cự Giải thắc mắc.

Song Ngư lập tức quạu:

"Cô có biết nghĩ không? Nổ xong rồi hết thi biến, vậy còn âm hồn? Cô muốn chúng hoá lệ quỷ hết hả? Hay muốn Quỷ Vương đến đón cô về làm hoàng hậu?"

"Này có liên quan gì? Tôi chỉ góp ý thôi. Sao anh khó tính thế?" Cự Giải cãi lại.

"Hai người đừng cãi nhau!" Bảo Bình vội can ngăn. Hai người này mà cãi nhau thì đến sáng mai cũng không xong.

"Nhưng cô ta bảo em khó tính. Em khó chỗ nào?"

"Còn không phải? Cái gì mà 5 phút đầu thế này, 5 phút sau thế kia. Bộ anh lên kế hoạch là người khác phải nghe à? Không được góp ý à?"

"Góp ý cũng phải suy nghĩ. Góp ý như cô thì nói làm gì? Làm ơn suy nghĩ tý đi. Hay là nãy rơi mất não ở đâu rồi?"

"Thôi thôi thôi thôi thôi!" Bảo Bình xen vào giữa hai người. "Sắp tối rồi, phải tranh thủ. Cứ theo kế hoạch của Song Ngư đi."

"Nhưng-"

Bảo Bình lập tức ngăn cái nhưng của Cự Giải. "Không nhưng. Về anh mua kẹo cho".

Nói rồi Bảo Bình xách đồ lặn đi thay. Sao cứ thấy sai sai.

Cự Giải nhìn Song Ngư, hai người cười gian.

Chưa phải mùa mưa nhưng nước sông vẫn đục. Qua máy quay chỉ nhìn thấy mờ mờ, nhìn trực tiếp thì rõ hơn một chút.

Bảo Bình cầm kiếm Huyết Linh, là sát thương chủ lực nên việc quay phim giao cho Song Ngư.

Sáu mét tính ra không sâu, nhưng chưa biết vị trí chính xác của trấn yểm nên sẽ mất thời gian hơn bình thường.

Cũng chẳng để họ phải tìm, một thứ to như cá mập lao đến. Dựa vào hướng của nó, họ đoán được đại khái vị trí của trấn yểm. Chỉ là muốn đến thì phải xử lý con quái vật này.

  Con quái vật này to như cá mập nhưng lại không giống cá mập, giống cá sấu hơn.

Nó có bốn chi, một đuôi, cả người phủ vảy đen. Miệng lúc nào cũng mở, để lộ hàm răng nhọn và sắc.

Mặc dù thân hình cồng kềnh nhưng tốc độ vô cùng đáng nể. Con quái vật không chỉ tấn công bằng miệng, nó còn biết dùng đuôi và tứ chi làm vũ khí.

Nếu không phải là người có kinh nghiệm thì chắc chỉ với một lần vồ tới, họ đã bị con quái vật xơi tái.

Nhờ vào luồng khí toả ra từ người quái vật, họ đoán nó không phải vật sống. Có thể là loài từ Địa Ngục đến.

Bởi vì kẻ đang chiếm dụng trấn yểm là Quỷ Vương, nên khả năng cao con quái vật này là Hắc Kình Ngư.

Hắc Kình Ngư sống ở sông Vong Tích, ranh giới giữa địa phận của hai Quỷ Vương, thuộc Quỷ Giới.

Thức ăn của chúng đa dạng, sinh vật sống hay quỷ thần, chỉ cần săn được,  đều có thể bỏ bụng.

Đặc biệt, loài này ăn cả thể xác lẫn linh hồn nên rất hiếm kẻ dám lại gần địa phận của chúng.

Hắc Kình Ngư thường được Quỷ Vương nuôi để bảo vệ lãnh thổ hoặc những vùng quan trọng.  

Có hai cách đến vùng lãnh thổ của chúng, một là tiêu diệt, hai là dùng sức mạnh khiến chúng ngoan ngoãn. Dĩ nhiên là cách một khả thi hơn.

Đó là những gì sách cổ ghi lại. Còn làm sao để tiêu diệt hay bắt thì sách cổ không ghi.

Xem ra con dao găm bằng gỗ đào chẳng có đất dụng võ rồi.

Bảo Bình âm thầm rút Huyết Linh. Luồng khí đỏ rực từ bốn phương tám hướng tụ lại. Giữa dòng nước đục ngầu, Huyết Linh kiếm toả ra ánh sáng rực rỡ.

Song Ngư biết ý bơi lùi ra xa, chọn một góc ánh sáng tốt nhất, bắt đầu ghi hình. Nói theo cách của anh Bảo Bình thì Hắc Kình Ngư là một đối tượng đáng để nghiên cứu, cho nên phải quay lại.

Con quái vật không hề sợ hãi Huyết Linh. Có thể là nó chưa thấy Huyết Linh bao giờ. Cũng có thể là nó toàn thấy thứ mạnh hơn.

Nói chung là Hắc Kình Ngư cứ thế lao đến. Sượt qua. Vung đuôi. Vòng lại. Túm lấy đối phương. Cắn...

Bộ đồ lặn của Bảo Bình rách tả tơi. May mà hệ thống dẫn khí còn nguyên vẹn.

Họ ở cách mặt nước chừng hai mét, anh phải cố gắng kìm con Hắc Kình Ngư xuống, tránh việc nó ngoi lên bờ hại bọn Tay Sắt.

Nhưng việc này có vẻ dư thừa. Hắc Kình Ngư không hề có ý định rời khỏi mặt nước. Bảo Bình đoán là nó sợ ánh sáng mặt trời.

Đây đã là lần thứ mười nó lao đến. Bảo Bình đoán trước được động tác hất đuôi của nó, dùng sức chém. Đuôi con quái vật đứt lìa, máu đen như mực phun vào dòng nước.

Con quái vật gầm rú, có thể cảm nhận được dòng nước rung lên ầm ầm. Chiếc ca nô phía trên trao đảo.

  Bởi sức cản của dòng chảy nên tốn sức hơn bình thường, Hắc Kình Ngư lại không biết mệt, vừa ăn đau, nó càng thêm dữ tợn. Bảo Bình dùng Huyết Linh cản móng vuốt quái vật lại, nhưng sức lực nó quá lớn, anh bị móng đục một lỗ ở bụng. May mắn không dính vào nơi trọng yếu.

Song Ngư tạm dừng máy quay, gỡ vòng tay ra buộc vào một hòn đá nhỏ. Anh dùng ngón trỏ và ngón cái phóng vũ khí vừa tạo vào Hắc Kình Ngư.

Anh dùng toàn lực nên viên đá mang theo chiếc vòng lao đi như đạn bắn. Đây là một trong những tuyệt chiêu sinh tồn của Song Ngư. Tuy rằng dưới nước bị chậm đi rất nhiều, nhưng Hắc Kình Ngư khó mà tránh được.

(Tuyệt chiêu chuyên dùng để săn thú làm thức ăn trong những chuyến "phượt" rừng rú cùng chú Lâm đấy ạ).

  Tiền đúc mẫu là vật mang lại vượng khí, nhưng cũng có tác dụng trừ tà. Ở trong tay Song Ngư còn trở thành vật sát quỷ.

Đồng tiền xuyên qua bụng cá, ngay tim. Máu đen phun ra kín cả một vùng.

Ánh đỏ loé lên như chớp, chỉ thấy một tiếng rống làm dòng sông rung lên dữ dội. Nửa phút sau, tiếng rống ngừng hẳn, máu đen trôi bớt mới nhìn thấy Hắc Kình Ngư đã bị chẻ làm đôi. Thân thể to lớn cứ thế phân hủy thành bùn cát.

Song Ngư và Bảo Bình đều cảm thấy không ổn.

Hắc Kình Ngư ăn xác chết và linh hồn nên không thể còn mấy thứ đó gần trấn yểm. Trừ khi thứ đó mạnh hơn Hắc Kình Ngư.

Một thứ mạnh hơn quái vật tại Quỷ Giới rốt cuộc là thứ gì?

Quỷ được chia thành các cấp bậc: Quỷ Hồn, Ác Quỷ, Lệ Quỷ, Quỷ Đầu Lĩnh, Quỷ Tướng, Quỷ Vương. Thứ trên cơ Hắc Kình Ngư phải thuộc hàng Quỷ Đầu Lĩnh trở lên.

Nếu là Quỷ Đầu Lĩnh, việc các pháp sư, nhà sư từ chối xử lí trấn yểm là hoàn toàn hợp lý. Ngay cả những gia tộc lớn như họ Lý, họ Vũ, số người xử lý được cũng chỉ đếm trên ngón tay.

May sao, hai trong số ấy đang ở đây.

Bảo Bình xé tạm một mảnh áo lặn bị Hắc Kình Ngư làm rách, buộc vào vết thương.

Xong xuôi, anh ra hiệu cho Song Ngư, hai người bơi đến khu vực trấn yểm.

Trấn yểm nhìn rất đơn giản, chỉ gồm nhiều cọc gỗ đóng thành hình bát giác đường kính cỡ 5 mét, bên trong hình bát giác có tám pho tượng đồng. Mỗi pho tượng đồng cầm một vật dụng, có cả những vật dụng sinh hoạt hằng ngày: dao, rìu, chày, cối, cuốc, nơm, kiếm, khiên. Mỗi pho tượng một tư thế.

Chính giữa có một khối đá lớn, bởi vì nước đục nên nhìn không rõ, có thể là bia đá khắc chú thuật.

Họ bơi thêm một vòng xung quanh, xác định lại thứ ở chính giữa. Quả nhiên là bia đá!

Bảo Bình ra hiệu cho Song Ngư lên trên. Anh đã tìm ra cách gỡ trấn yểm, nhưng họ cần lên bờ nghỉ ngơi và đổi bình nén khí.

Song Ngư nhanh mắt nhặt lại chiếc vòng tay, gỡ nó khỏi viên đá. May mà chưa hỏng.

Hai người chầm chậm bơi lên.

Trên ca nô không còn người. Song Ngư trèo lên trước rồi kéo Bảo Bình. Họ nhìn về bờ cát, quả nhiên Tay Sắt và Cự Giải đều ở đó.

Cự Giải được một đám khí đỏ đen hình người bao quanh. Cách đó không xa, Thần Sông và Tay Sắt bị giam trong lồng sắt. Thần Sông vẫn vẫy tay gọi lớn, giống như chẳng có nguy hiểm gì.

Chuyện phải kể từ năm phút trước.

Cự Giải đang đi đi lại lại. Tay Sắt không cho cô lên ca nô, sợ cô gặp nguy hiểm.

Cự Giải không cố chấp. Cô định dùng năng lực xem trước đây Cao Bính trấn yểm như thế nào? Mấy trăm năm nay có thứ gì thay đổi không?

Còn đang suy nghĩ thì cô bị thứ gì đó hất bổng lên rồi dìm xuống nước.

Thần Sông ở trong túi áo vội vã bay ra ngoài, tránh được một màn.

Bởi vì nước động dữ dội, Tay Sắt không thể đoán được vị trí của Cự Giải, chỉ biết gọi lớn.

Nhìn thấy con búp bê bằng nắm tay đang tiến về phía mình, cậu có chút sợ hãi.

Những nghĩ lại, thứ này là của chị dâu. Dù có tà môn cũng sẽ không làm hại cậu đâu nhỉ?

  "Búp bê thần kỳ, ngươi là đồ của chị dâu ư?" Tay Sắt hỏi.

Thần Sông không nuốt nổi cách gọi của cậu ta, bảo: "Ta là thần. Phải gọi là Thần Sông biết chưa? Gọi sai lần nữa ta vặt đầu ngươi."

Tay Sắt nghĩ bụng: yêu ma thường thích tự nhận là thần phật, để an toàn cậu cứ chiều nó, bèn nhẹ giọng hỏi:

"Thần Sông thần kỳ, chúng ta phải làm gì bây giờ? Người có cách cứu chị dâu không?"

"Không có." Thần Sông đáp. "Có nước ngọt không?"

Tay sắt lấy cho nàng một chai nước tăng lực. Tiếp tục hỏi:

"Có cái này thôi. Thật sự không có cách ư?"

"Ơ. Hỏi nhiều thế nhờ?" Thần Sông bảo cậu mở nắp hộ rồi mới biến lớn để uống.

Tay Sắt thấy Thần Sông có thể tự do thay đổi hình dạng, cơn giận vừa nhen lên đã tắt ngúm.

"Chúng ta bỏ mặc chị dâu thật à? Không được đâu! Hay là tôi gọi anh Ngư lên? Làm sao để gọi được anh ấy bây giờ?" Tay Sắt luống cuống.

Nhìn cậu đầu gấu thế, nhưng mới là thiếu niên mười tám tuổi. Dù có trưởng thành hơn đồng trang lứa, nhưng khi thấy người thân gặp nguy hiểm, cậu sẽ trở nên luống cuống. Đây là một yếu điểm.

"Cứ hỏi mãi thế? Này chàng trai trẻ, rảnh thì nói chuyện phiếm với ta. Lát ta giúp cậu vớt xác họ."

"Vớt xác?" Sao lại độc mồm thế? Tay Sắt nghĩ bụng, nếu anh Ngư hay chị dâu gặp chuyện chẳng lành, cậu sẽ tìm cách dìm con búp bê này xuống sông làm vật bồi táng.

"Đúng rồi đấy. Con người thở được dưới nước mấy phút? Chị dâu cậu sớm muộn cũng sẽ nổi lềnh bềnh như khúc gỗ mục thôi."

Tay Sắt không kìm được, hỏi: "Người có phải là thần thật không?"

Họ sắp bắt đầu mất hoà khí thì Cự Giải giống như cá heo, nhảy khỏi mặt nước, cả người toả ra sắc đỏ.

 Thần Sông nhăn mi. Cự Giải dám dùng Sát Linh rồi?

Chẳng để Thần Sông mở miệng hỏi hỏi, luồng khí đỏ đen lao khỏi mặt nước, cuốn lấy Cự Giải cùng Tay Sắt và Thần Sông, kéo họ vào bờ.

Sự việc xảy ra quá nhanh. Thần Sông cũng phải ngạc nhiên vì không kịp phát động công phu chạy trốn.

Chẳng lẽ luồng khí kia là Quỷ Vương?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com