ZingTruyen.Info

[12 chòm sao] Tâm Linh Quyển 2

Chương 29

__Silver__

  Bảo Bình xuất hiện rồi! 😍

"Tôi là huyết linh bảo vệ của nhà họ Trần, sức mạnh không phải người tu đạo tầm thường có thể sử dụng. Cậu chưa phải Khí Nhân, nhưng là người có căn cốt thành Khí Nhân. Cậu sử dụng sức mạnh của tôi là hợp lý nhất."

Trần Vũ Anh chậm rãi giải thích.

Nhân Mã nghe thế thì không vui: "Nhà họ Trần có người có căn cốt trở thành Khí Nhân, tại sao còn tìm chúng tôi?"

"Người đó là Trần Quân, anh ấy đang bị thương. Nhà họ Trần chỉ có một mình anh ấy, nhà họ Lý có tới 3 người.

  Hơn nữa, bạn gái của Huy có liên quan tới các người. Tôi tới đây là hợp tình hợp lý."

"Thì ra là vậy!" Tôi gật đầu với hồn ma. "Bạn của anh là Lâm Quang Huy, bạn gái của anh ta là Lê An."

"Đúng."

  Tôi nhận ra thay đổi của hồn ma. Không phải là hình dạng, mà là khí tức. Không có ác ý, nhưng có thể có tâm cơ.

"Sử dụng sức mạnh của anh Song Ngư sẽ không thể trở thành Khí Nhân phải không?"

Hồn ma thành thật nói: "phải."

Chúng tôi nhìn Song Ngư. Trong lòng mỗi người đều có câu trả lời nhưng vẫn muốn xem anh ta nói gì.

Song Ngư mặt lạnh: "Từ chối."

  "Các vị không thể từ chối." Hồn ma vẫn ung dung. "Trước khi đến đây tôi đã tìm hiểu qua. Quang Huy, Lê An và cả đứa trẻ rất có thể do một người gây ra. Mà mục đích của người đó là các vị hoặc một cá nhân trong các vị."

"Thì sao?" Nhân Mã gắt gỏng hỏi lại. "Muốn tìm người chịu trách nhiệm thì tìm kẻ đầu sỏ. Bọn tôi cũng là người bị hại."

"Tôi không tìm người chịu trách nhiệm. Tôi tìm đồng minh. Vị kia để ý tới các vị như vậy, sau này không biết còn gây ra chuyện gì."

"Nghe cứ như là người tốt đang nói ý!"

Nhân Mã lẩm bẩm.

Hồn ma xưng là huyết linh bảo vệ của nhà họ Trần này nói chuyện thẳng thắn, lại không mang ác ý. Nhưng tôi vẫn luôn thấy kì lạ. Bèn nói:

"Mọi chuyện của Thiên Ngư đều do Lý đại sư quyết định. Ngài ấy sắp về rồi. Phiền anh đợi một lát."

Nửa giờ sau chị Yết trở lại. Nhân Mã đã gửi sơ lược tình hình cho chị, nên thấy huyết linh bảo vệ chị không bị bất ngờ.

Vừa vào cửa chị đã nói ngay:

"Không có đại diện của nhà họ Trần, Thiên Ngư từ chối đàm phán."

Hồn ma đứng dậy với vẻ mặt không thể tin được, nhưng vẫn lễ phép:

"Tôi là huyết linh bảo vệ, có thể trực tiếp định khế ước, không cần người bảo hộ."

Tôi từng nghe Bóng Tuyết nói rằng những linh hồn có thần trí, không bị hắc hoá sẽ trở thành linh hồn bảo vệ. Mạnh đến một mức độ nhất định có thể tự mình định khế ước với người sống, ở lại nhân gian, không chịu quản thúc của âm phủ.

"Đến lượt ngươi nói?" Chị Yết liếc mắt nhìn hồn ma. Tôi chưa bao giờ thấy chị đáng sợ như vậy. "Không mời được Trần Bảo Minh hay Trần Quân tới đây thì đừng đến nữa."

Hồn ma định nói, liền bị chặn họng: "Nói một câu nữa liền đánh ngươi hồn phi phách tán."

Đây không phải nói chơi. Thực lực của chị Thiên Yết người trong giới đều biết. Ở trong kết giới của chị hỗn láo, kẻ thông minh không làm thế.

Trong kết giới này còn có một người có thể trở thành Khí Nhân, một kẻ không rõ là người, cương thi hay quái vật. Và một con mèo trắng biết nói.

Huyết linh hồn thở dài. Cúi người cáo biệt.

"Trần Bảo Minh không coi ai ra gì. Dám để một huyết linh hồn đến đàm phán. Thiên Ngư là thuộc hạ của nhà ông ta chắc?"

Chị Yết làu bàu khó chịu. Cới giày, áo ném lung tung.

Trần Bảo Minh là tộc trưởng của dòng họ Trần. Nghe một người mới hai mươi mấy tuổi gọi cả tên lẫn họ vị đã ngoài năm mươi một cách thiếu tôn trọng như thế khiến tôi thấy không quen.

Kim Ngưu vừa gom đồ vừa cười ngốc: "Chưa bao giờ thấy hồn ma đẹp trai như vậy!"

Khả năng tiếp nhận và xử lý thông tin của cô ấy vẫn luôn chậm.

"Cậu Bạch Dương có muốn tham gia lần này không?"

Bình tĩnh lại chị Thiên Yết mới hỏi. Không hiểu sao chị luôn có mong muốn dạy một ít pháp thuật cho anh Dương.

"Muốn!" Bạch Dương gật đầu, mắt sáng lên.

Người sếp nói chuyện với hồn ma Trần Vũ Anh giờ là đứa trẻ nhìn thấy thần tượng.

"Ngày mai tới đây. Tôi sẽ dạy anh một ít pháp quyết."

Chị lại nói với Nhân Mã: "Liên lạc với cái người họ Vũ kia đi."

"Người họ Vũ?" Nhân Mã sửng sốt. "Chị định bắt tay với họ Trần thật à?"

"Nếu họ có thành ý."

Tôi tò mò về người họ Vũ. Trong năm dòng họ: Nguyễn, Hoàng, Trần, Vũ, Lý. Vũ là dòng họ nhiều người theo huyền học nhất. Nghề gia truyền của họ là đạo mộ, kỹ thuật đời nào cũng cao siêu.

Chúng tôi không cần đạo mộ. Hiện tại cần đến, có lẽ là một người có thể chất giống với Song Ngư, một người có thể trở thành Khí Nhân.

Dù gì cũng là đồng minh. Gặp rồi sẽ biết.

Tôi còn có một chuyện đáng quan tâm hơn.

  Sau hai ngày quan sát, tôi nhận ra: anh Bạch Dương sắp lấy mất vị trí của tôi trong lòng chị Yết.

Anh Bạch Dương rất giỏi, dạy một hiểu mười. Anh không học vẽ bùa, chỉ học chút pháp quyết và tập khai mở âm dương nhãn.

Âm dương nhãn tất nhiên không dễ khai, hiện tại anh đã cảm nhận được khí thiên địa, đã là rất nhanh rồi.

  Nghĩ vừa buồn vừa vui. Cơ mà nhắc đến mắt âm dương. Không hiểu sao chị Yết không khai thông cho Song Ngư.

Không có bẩm sinh, nhưng thể chất anh ta tốt như vậy, lẽ nào không khai mở nổi?

"Xin chào!"

  Tôi bị tiếng nói làm cho giật mình.

  Anh ta mặc một bộ đồ da màu nâu đã bạc, lưng đeo ba lô con cóc, đai lưng gắn túi lớn túi bé, nhìn như trộm mộ trên TV nhưng luộm thuộm hơn.

Khoan đã! Trộm mộ? Tôi nhìn lại chàng trai.

Anh ta rất cao, hơn cả Song Ngư, Tóc dài che cả mắt. Da anh ta trắng, trắng đến nhợt nhạt. Cơ bắp ở cánh tay lộ ra cho thấy người này có thể chất tốt.

"Nhóc là người mới à? Nhỏ quá!"

Vừa nói, anh ta vừa dùng một tay ôm ngang tôi, nhấc lên.

Tôi hét lên một tiếng, vùng vẫy nhưng không thoát ra được.

"Nếu anh là người họ Vũ mà Thiên Yết đại sư liên hệ thì ngài ấy đợi anh ở phòng kế bên. Từ lâu lắm rồi."

"Vậy sao?" Anh ta thả tôi xuống, dùng bàn tay to nắm đầu tôi xoay về hướng phòng trà. "Đi thôi!"

Tóc tôi rối tung vì hành động ấy. Khỏi phải nói là tức như thế nào, nhưng sức không bằng người ta, đành thôi.

"Bé Mã, cao lên rồi này!" Người con trai có vẻ rất vui.

"Bảo Bình!" Nhân Mã vừa nhìn thấy đã reo lên.

Cô ấy chạy đến trước anh ta, xoè tay. Bảo Bình đặt vào đấy mấy chiếc kẹo gói bằng giấy dầu.

"Lần này đến Miền Trung, nghe bảo kẹo dừa rất ngon nên mua một ít."

Anh ta nói xong chia cả cho tôi, bảo:

"Không nhai được thì ngậm. Nuốt chửng sẽ bị nghẹn, biết chưa?"

Tôi nghiêng đầu, gượng cười. Người này nghĩ tôi là trẻ con hay gì?

Nhìn bộ quần áo pikachu mình đang mặc, tôi im lặng bỏ kẹo vào miệng. Nước mắt tưởng tượng ào ạt đổ xuống.

Ngon ghê!

"Họ Vũ, con bé chính là Cự Giải. Thấy đáng quý không?"

Chị Yết rót trà cho anh ta, hỏi.

Vũ Bảo Bình nhìn tôi, cười: "Quý!"

"Vậy tặng quà đi. Nghe bảo cậu vừa xong một vụ lớn."

"Không lớn lắm. Nhưng có chút thu nhập." Anh ta đưa cho tôi con dao găm vừa bảo. "Vốn định liên kết với nó, nhưng Thiên Yết bảo có một huyết linh nên anh cho nhóc. Cố mà luyện tập, khi nào rút được dao khỏi vỏ nhóc có thể tự mình hành tẩu giang hồ."

Con dao này nhìn qua đã biết đồ quý. Dao bằng thép, cầm chắc tay. Chuôi dao khắc phù văn tinh xảo. Vỏ dao hoạ tiết lưỡng long chầu nguyệt, hình tròn là một viên đá quý màu xám xanh.

Vũ Bảo Bình háo phóng quá vậy?

Tôi đẩy chuôi dao lên chừng một tấc. Không có ánh sáng làm người ta chói loà, nhưng có lệ khí tràn ra, lạnh buốt.

Tôi ngước mắt, chỉ kịp thấy Bảo Bình kinh ngạc nhìn mình, Nhân Mã hốt hoảng lao tới, còn chị Yết khẽ cười.

 

  Ký ức này của nàng công chúa thời cổ đại, hiệu là Thiên Chiêu. Kể ra dài dòng, tóm lại rất ngắn.

Thiên Chiêu nhận mệnh liên hôn với quốc gia láng giềng phía Tây. Nhưng nàng đã có người trong lòng, bèn tìm cách bỏ trốn.

Người trong lòng nàng là mệnh quan triều đình, một người trung quân ái quốc. Giữa tình cảm cá nhân và lợi ích quốc gia, anh chọn chôn sâu tình cảm ấy.

Hai người xảy ra tranh cãi. Công chúa đau khổ vì tin rằng viên quan tham công danh phú quý bỏ nàng.

Gần đến ngày đại hôn, nàng mặc giá y, dùng dao găm tự sát. Linh hồn rời khỏi cơ thể, nàng chợt hiểu rất nhiều điều.

Không oán hận. Linh hồn nàng bám vào dao găm, trở thành vật bên cạnh hoàng thượng. Thay vì trả thù, nàng trả ơn. Bảo vệ hoàng thượng trước bao lần sinh tử.

Tôi đứng trong khoảng không trắng xoá, nhìn nữ nhân mặc giá y đỏ rực. Nàng ta nước mắt đầm đìa hỏi:

"Ta không làm việc ác. Tại sao gọi ta là ác linh? Tại sao phong ấn ta như vậy?"

Bấy giờ tôi mới để ý đến dây xích ở tứ chi của nàng. Xích cũng có màu đỏ, không lớn, nhìn như dây thun bện vào nhau.

Theo những gì tôi nhìn thấy lúc trước, nàng ta chưa từng làm việc ác. Nhưng đoạn nàng ta bị phong ấn không xuất hiện, người phong ấn nàng ta ngăn cản năng lực của tôi ư?

Tôi cắn đầu ngón tay, vẽ vào không trung vài nét. Nhớ lần đầu gặp Bóng Tuyết, tôi đã vẽ như thế.

Lá bùa sáng lên hồng sắc, dây xích trên người công chúa cũng sáng lên. Nàng nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi nhớ là năng lực của mình có phạm vi 5 năm, không thể nào qua mấy ngày liền nhảy lùi mười thế kỷ được.

Ký ức Thiên Chiêu tôi thấy nhiều khả năng là một trò lừa gạt.

Bất lực nhất là biết mình bị lừa nhưng không làm gì được. Cả người tôi chỉ có một xu bản lĩnh, lần này liền giở ra hết.

"Tên của ngươi là Hồng Y, nhớ lấy!"

Tôi dùng cách đối phó với Bóng Tuyết để câu giờ. Lại chuyên chú cầu nguyện cho năng lực nghịch thiên của mình hoạt động.

"Ngươi muốn liên kết với ta?" Công chúa cười hỏi. Lệ khí trong mắt nàng ta tràn ra ngoài.

"Không. Là khế ước chủ - tớ. Ta là Nguyễn Cự Giải, chủ nhân mới của ngươi."

Nàng ta bật cười. Giống như việc tôi làm rất có tính giải trí.

May mà nàng ta cười rất lâu, tôi liền có thời gian nhớ lại chút chuyện.

"Lý Như Nguyệt, sinh ngày thìn, tháng tám, năm Thánh Tông thứ 12. Giết tổng cộng 57 người liên quan tới Mạc ngự sử. Cùng 1000 người phương Tây đến rước dâu. Là ngòi nổ của chiến tranh hai nước năm ấy. Nếu không phải thánh thượng là minh quân, chẳng thể tưởng tượng hậu quả đến mức nào. Ngươi vì chuộc tội mới làm vật bồi táng đúng không?"

Hầu hết là suy đoán. Tôi có đọc cổ thư  trong phòng chị Yết, nhà họ Lý từng là hoàng tộc. Có một đoạn nói về công chúa Lý Như Nguyệt, vì là bí sử, chỉ có một bản, người đời không ai biết.

Nàng ta tạo ra đoạn quá khứ giả để lừa giết pháp sư. Tôi dùng năng lực nhìn quá khứ, trong vòng năm năm trở về trước, thấy nàng ta giết chết ba người, còn là pháp sư hàng thật giá thật, liền biết mình không xong rồi.

Nhưng có một đoạn vị pháp sư kia trước khi chết gọi to tên húy của nàng, nhờ vậy tôi mới nhớ ra thân thế Lý Như Nguyệt.

Giết hơn một nghìn người, nàng ta là sát linh chứ không phải ác linh bình thường.

Nói thật, với trình độ hiện tại, tôi không có chút tự tin nào khi đối mặt với nàng ta.

Tự nhiên lại cảm thấy rất có lỗi với Bóng Tuyết. Ông dạy tôi nhiều loại pháp thuật cổ như vậy, tôi lại chẳng nhớ rõ được cái nào.

"Hay cho một nha đầu thối!" Nàng ta cười khùng khục. Từ khoé mắt, dòng lệ màu đỏ tươi chảy xuống, hai tay nàng ta hoá thành đao.

Tôi không tu phật, không biết cảm hoá. Thực lực cũng không đủ chống trả. Đành chơ mắt nhìn nàng ta lao đến.

Tiếng xích sắt nặng nề vang lên. Chỉ thấy một vệt đỏ hướng về phía xa, tiếng thét chói tai vọng lại.

Phong ấn sát linh vẫn còn.

Tôi thở phào một hơi. Không biết vị nào phong ấn nàng ta, nhưng thành thật cảm ơn rất nhiều!

Ngồi xổm cạnh ác linh bị bó như cái bánh, tôi dùng máu vẽ lên trái nàng ta ngôi sao năm cánh. Bóng Tuyết bảo lỡ quên chú quyết thì không cần đọc. Bùa, chú và quyết là cách pháp sư truyền lại phương thức điều chuyển năng lượng. Trong lòng đã có, liền không cần dài dòng như vậy.

Điều chuyển năng lượng của bản thân và trời đất đâu phải dễ dàng.

Nhớ pháp quyết cũng không dễ.

Tôi âm thầm rơi nước mắt, kiên định nghĩ về hình dạng dao găm lúc trước, thì thầm:

"Hồng Y, thu!"

Dứt lời, Hồng Y hoá thành ánh sáng đỏ rời khỏi đám xích. Lúc đậu xuống tay tôi chỉ còn là một con dao găm.

Tôi nắm chặt chuôi dao, hàn khí lạnh lẽo thấm vào lòng bàn tay.

Xong rồi! Phá luôn cả phong ấn rồi. Tự đào cho mình cái hố siêu to khổng lồ rồi!

  Sau này nếu tôi bị Hồng Y giết chết, âu cũng là tự làm tự chịu.

Hồng Y là ác linh, thực lực không nhỏ. Nghe bảo binh khí qua nghìn mạng người liền có thể sát thần diệt quỷ.

Bảo Bình đại khái không nghĩ một con dao găm nhỏ trong đám binh khí bồi táng cùng đế vương lại có lai lịch này, cho nên mới bỏ qua.

Với thực lực của Vũ Bảo Bình, khả năng cao có thể chế ngự được Hồng Y. Tôi thì không.

Sở dĩ có khế ước với Bóng Tuyết vì Bóng Tuyết thiện, hơn nữa ông ấy nhường nhịn tôi. Hồng Y này không thiện, không nhường, còn lăm le cho tôi thăng thiên.

Tôi quyết định không đến lúc khẩn cấp không rút dao. Mỗi ngày có thời gian sẽ nói chuyện với công chúa. Mình không thu phục được bằng sức mạnh thì thu phục bằng tình cảm vậy.

Nhưng mà, bồi đắp cảm tình với ác linh hơn ngàn tuổi, nghe sao cũng thấy bất khả thi.

Tôi không buff Cự Giải đâu. Tôi đang đào hố cho nàng ta nhảy. Nhảy gãy chân mới có dịp mang anh bạn cùng bàn Thiên Bình và bác sĩ Sư Tử vào sân.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info