ZingTruyen.Info

[12 Chòm Sao] Survival Game

Chapter 8

LilyFrost_LCB

Việc đầu tiên Tony làm khi được giao đi ra ngoài thám thính là kiếm đồ ăn sáng.

Có thể cậu đang bị kẹt trong một trò chơi ma quái. Có thể hôm nay là ngày cuối cùng cậu gặp lại một trong số những người bạn của mình. Có thể cậu nên quan tâm đến nhiều thứ hơn là chỉ đồ ăn. Nhưng cậu đói. Tên vua khỉ gió kia rõ ràng muốn cho mọi người chết đói hết, khi hắn ta chỉ gửi đồ đạc đến đây mà hầu như không có lấy một chút đồ ăn nào. Hoặc hắn muốn mọi người chết dần để đỡ tốn công đi săn.

Dù sao thì, tối hôm qua cậu đã kiếm được một gói Oreo trong mớ quần áo. Ngọt đến khô cả miệng, nhưng thế còn hơn là chẳng có gì ăn. Thế mà giờ vẫn đói đến phát điên.

- Ê Leya, tìm xem xem có chỗ nào kiếm đồ ăn được đi.

Leya gắt.

- Mày lúc nào cũng chỉ biết ăn với uống, đồ con lợn.

- Nhưng mà tìm chỗ để mọi người còn ăn uống nữa chứ. Hay mày định chết đói luôn ở chỗ này?

- ... Cũng phải. - Leya thở dài. - Tối qua tao mới ăn một ít potato chips của Ari. Đói thật đấy.

Họ đi một vòng quanh khu chợ. Chỉ có một vài gian hàng nhỏ. Phải đi vào sâu bên trong, hai người mới tìm thấy một tiệm bánh. Mùi bánh mì thơm ngào ngạt đã kích thích bao tử Tony, khiến cậu chỉ muốn nhào vào ăn sập tiệm cho xong.

- Tuyệt vời! Bánh! Tao yêu bác chủ tiệm!

- Khoan, - Leya vội can ngăn, - chúng ta không có tiền đâu. Tốt nhất là cứ đứng ngoài xem người ta mua bán thế nào.

Tony làu nhàu. Thật khó chịu làm sao khi đồ ăn ở ngay trước mũi mà không thể nào với lấy. Nhưng Leya nói đúng. Hai người ngồi nhìn ở một góc đến khi một người phụ nữ trung niên đi vào cửa hàng. Họ tựa vào cửa sổ và cố gắng lắng nghe cuộc trò chuyện.

- Chào buổi sáng, ông Harry! Chúc ông một ngày tốt lành.

- Chào buổi sáng, bà Cressi. Một ổ bánh mì như mọi khi đúng không?

- À, hôm nay tôi muốn mua thêm hai chiếc bánh rán. Giá bao nhiêu nhỉ ông?

- Một chiếc bánh rán hai đồng xu, cộng với ổ bánh mì ba đồng... của bà hết bảy đồng xu nhé!

- Đây, cảm ơn ông nhé. Mà ông đã nghe chuyện về ông Rudolph chưa?

- Tôi vừa nghe sáng nay, lúc ở chỗ xay bột về. Khổ thân ông ấy! Rudolph là một người tốt. Ba hôm trước ông ấy còn giúp tôi thu thập củi. Không hiểu sao lũ người sói xấu xa lại nhắm vào ông ấy.

- Đúng vậy, thật không thể tưởng tượng nổi ai lại nỡ làm thế! Ông có nghi ngờ ai không Harry?

- Nói nhỏ nhé, giữa tôi và bà. Tôi không ưa gã Axel. Hắn đến mua bánh của tôi mà thái độ cứ như tôi là nô lệ của hắn ấy. Không thể chịu nổi! Hắn thô lỗ với tất cả mọi người. Tôi còn thấy Rudolph và hắn cãi nhau một trận hai đêm trước vì ông ấy lỡ đánh rơi một khúc củi của hắn xuống bùn.

- Tôi thì lại nghi mấy người khách mới đến cơ. Họ vừa mới tới đây một phát thì nạn người sói xuất hiện. Ông không thấy nghi ngờ sao?

- À, biết đâu đấy, họ có thể là những con người thân thiện vô tình đến đây.

- Không, tôi vẫn cảm thấy không thể tin tưởng họ được. Trông thế thôi, chứ có khi họ lại là những con quỷ đội lốt người đang chờ cơ hội tàn phá làng chúng ta đấy!

Tony bỗng giật mình, trong lòng có đôi chút lo lắng. "Mấy người khách mới đến" không phải là đang chỉ cậu và các bạn sao?

- Đi về thôi. - Leya thì thầm. - Tao không nghĩ là bọn mình nên ở đây lâu hơn.

- Nhưng còn bánh...

- Kệ nó! Mày muốn xông vào và bị chửi hội đồng à? Tính sau đi.

---------------

Hai người họ tiếp tục đi lại, cố gắng lắng nghe nhiều nhất có thể. Leya dùng quyển sổ tay cô ấy mang theo để nghi chép lại. Từng cái tên, những lời đồn đại, đường đi đến những nơi đáng chú ý (như cửa hàng bánh ban nãy chẳng hạn. Dù Tony không chắc họ có bao giờ quay lại đó hay không, với tình hình tài chính kiệt quệ thế này).

Sau hai giờ, họ trở về nhà của Casey. Allie mở cửa đón hai người vào.

- Chào mừng trở lại! Các cậu có tìm được gì không?

- Không nhiều lắm. - Leya thở dài. - Tớ có ghi lại tên của một số đối tượng bị tình nghi, hay cần chú ý trong làng. Cả những nơi trú ẩn quan trọng nữa.

- Và bọn tớ đã đi qua một cửa hàng bánh. - Tony kể thêm. - Dù bọn tớ không mua được cái nào cả. Chúng ta không có tiền. Tệ thật, tớ chưa ăn gì từ sáng rồi!

Gordon bỗng đặt một túi tiền lên bàn.

- Tiền này á?

- Cậu lấy cái đó ở đâu? - Leya hỏi.

- À. Sáng nay tớ không có việc gì làm, nên tớ ra ngoài dạo chơi một lúc. Tớ vào một quán rượu, tán ngẫu một lúc với mấy lão già, chơi vật tay. Và tớ thắng được đống này đấy!

- Tuyệt vời! - Tony reo lên. - Quay lại cửa hàng kia mua bánh đi.

Lúc đó, Peter và những người đến nhà Steven điều tra quay lại. Họ đều lẳng lặng không nói gì, mặt cứng đơ. Peter đặt một mảnh giấy lên trên bàn.

- Đây là manh mối duy nhất chúng ta có về việc Steven mất tích.

Tony liếc nhìn mảnh giấy. Một số 6 đơn độc nằm chính giữa. Nhưng thế thì liên quan gì chứ?

- Cái này mới đây. - Leya làu bàu. - Tại sao lại có mảnh giấy nhỉ? Bình thường em nghe ông nội kể chuyện, làm gì có cái gọi là để lại manh mối như thế này. Với lại, Steven lấy đâu ra giấy và bút? Lúc đi chơi em có thấy nó mang theo cái gì đâu. 

- Hoặc đơn giản là không phải Steven viết. - Grey nói.

Luke rùng mình. 

- Làm ơn, hôm nay tớ đã có đủ nỗi sợ rồi. Đội tuần tra ở rừng có tìm được manh mối gì không? 

- Không có. - Grey đáp. - Đến cả một dấu chân cũng không. Rốt cuộc là cậu ta đi đâu được nhỉ? 

- Không có dấu hiệu gì ư? - Peter nhíu mày. - Thế thì căng nhỉ. Không thấy xác Steven, tức là chúng ta vẫn có hi vọng cậu ấy còn sống và không bị lũ sói bắt đi. 

- Nhưng mà điều này sẽ dẫn đến một câu hỏi khác nữa: Nếu như không phải là mục tiêu bị săn đuổi, tại sao Steven lại tự đi ra ngoài? Thú thực là tớ không nghĩ rằng Steven vẫn "ổn cả" đâu. Cậu ấy chắc chắn đã gặp phải chuyện gì rồi. - Selene nói tiếp. 

Mọi người vẫn im lặng. Tony dựa vào bức tường suy nghĩ. Không chỉ về đồ ăn, mà còn là về mảnh giấy kì lạ kia. Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà mảnh giấy lại được đặt ở đó. Vấn đề là, tại sao? Là Steven tự viết ư, Tony cũng không chắc lắm. Thật trùng hợp thay khi có một mảnh giấy xuất hiện ngay tại nơi bạn cậu biến mất. 

Còn 6? Hiện tại mọi việc vẫn đang trong một mớ hỗn độn, nhưng ắt hẳn có điều gì đó quan trọng về con số này. Tony cố gắng nhớ lại về cách những con số có liên quan tới trò chơi. Là giá trị của một quân bài ư? Như Tony nhớ thì lá bài sói trong Ultimate Werewolf có giá trị là -6. Nếu nó muốn ám chỉ Steven là sói, tại sao người viết không thêm dấu trừ vào nhỉ?...

Tony bỗng giật mình. Những vai trò. Cậu bỗng soát lại trí nhớ của mình, về một vai trò đặc biệt có khả năng gửi lời nhắn cho dân làng mỗi sáng, giúp đỡ họ trong trò chơi. Vai này Leya mới cho mọi người chơi 1 lần, vậy nhưng ván bài đó Tony không chơi. Nó tên là gì ấy nhỉ? 

Tiếng chuông vang lên từ bên ngoài đã cắt đứt suy nghĩ của cậu. Tất cả mọi người ra ngoài, tiến về phía quảng trường, chờ đợi xem ai là người bị treo cổ đầu tiên.

END CHAPTER 8. 

  --------------- 

Halu các cậu khai giảng vui vẻ! Đã lâu quá rồi tớ không viết gì cả, tội lỗi quá hic hic. 

Hôm nay ngoài việc lên đây viết lách thì tớ cũng có đôi lời nhắn nhủ tới các độc giả yêu quý một chút. Hiện tại tớ và các bạn đang thâm gia một cuộc thi, và trong cuộc thi này có phần clip, video nào càng nhiều view thì sẽ được cộng điểm nhiều. Vậy nhưng video của bọn tớ hơi bị flop, và mai lại còn là ngày chốt nữa. Các cậu có thể nhấn vào và xem hết video một lần không? Nếu có thì tớ cảm ơn nhé huhu.

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=2110418442619922&id=531379367237731

Cảm ơn và yêu thương các cậu nhiều <3 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info