ZingTruyen.Info

[12 Chòm Sao] Survival Game

Chapter 4

LilyFrost_LCB

Trong đầu Peterson, mọi chuyện đã trở thành một mớ bòng bong mất kiểm soát.

Cậu 17 tuổi, và là người lớn tuổi nhất trong số đám trẻ ở cabin. Điều đó cũng có nghĩa là cậu cần phải để mắt tới chúng nó, giữ chúng nó tránh xa khỏi rắc rối. Và giờ đây thì tất cả đang mắc kẹt trong một ngôi làng kì quái, nơi mà tất cả mọi người đều coi bọn họ là một lũ lập dị.

Được rồi. Bị kẹt với một lũ nhóc nhỏ hơn mình 2 - 3 tuổi, ở một nơi hoang vắng. Chắc rồi, tại sao không chứ?

Ngôi làng này vừa xảy ra một vụ giết người.

Cậu biết vậy, vì chính Patricia là người đã nhìn thấy cái xác. Cậu chỉ đang dẫn em mình cùng vài đứa nhóc khác ở cabin đi tìm những đứa còn lại, thì bỗng nhiên con bé rẽ vào một con hẻm nhỏ và rú lên. Khi cậu tới nơi, mặt con bé tái mét, toàn thân run rẩy. Nó, với vẻ mặt kinh hoàng chỉ vào cái xác và ngất đi trong vòng tay của anh trai.

Trách sao được. Con bé mới 12 tuổi, là người nhỏ nhất trong đoàn.

Một lúc sau, có vài người dân đi vào và khám nghiệm cái xác. Cậu quay mặt đi, đưa em gái ra khỏi đám đông và lấy một ít nước cho Patty. Đám đông tiếp tục xì xào, và cậu chợt thấy một cô gái chạy ra khỏi đó, khóc nức nở. Mà khoan... đó có phải Leya không nhỉ?

- Biết gì không, em sẽ đi theo cậu ấy.

Arianna Aries, người đã đi cùng nhóm cậu lúc nãy vội đứng dậy và chạy theo.

Một lúc sau, Carson, Victor và Grey cũng chạy đến. Peterson đứng lên và đếm lại mọi người:

- Được rồi, chúng ta có anh, Patty, Steven, Luke, cùng với Grey, Carson và Victor vừa đến. Arianna và Leya vừa chạy đi. Tức là thiếu Tony, Gordon, Selene, Casey và Allie.

- Chúng ta có nên đi tìm họ không? - Steven thắc mắc.

- Khỏi cần, chúng tớ đây.

Casey bước ra từ một bụi cây lớn gần đó, theo sau là Selene và Tony. Họ phủi lá cây khỏi quần áo mình và chạy đến chỗ cả đoàn tập trung. Gordon cùng Allie bước ra từ con đường mòn cạnh đó và nói:

- Các cậu biết là chúng ta có thể đi đường này, phải không?

Ngay lập tức, Grey chạy đến chỗ thằng em trời đánh và cho nó một cái bạt tai. Hai chị em Gemini lúc nào cũng cãi nhau, thật kinh khủng. Hơn nữa, "thằng đần óc bã đậu" là cái gì? Peterson không biết, và cậu cũng chẳng muốn thế. Lũ nhóc ngày nay toàn dùng những từ mà không ai hiểu nổi.

Ngay lúc đó, một đám đông lớn bỗng tụ lại ở quảng trường.

- Chúng ta nên đến đó xem sao. - Peterson nói, và 11 đứa trẻ còn lại lẽo đẽo đi theo cậu.

Đứng trên cái bục trước đám đông là một người đàn ông trung niên. Peterson nhận ra ông ta - đây là một trong những người đã xông vào khám nghiệm tử thi của nạn nhân xấu số. Có vẻ như đây là một người khá quan trọng. Đám đông vẫn xì xào, họ bàn tán với nhau đủ điều về cái chết của cô gái ngày hôm nay với vẻ mặt hoang mang cực độ.

Cuối cùng, người đàn ông trung niên gõ cây gậy của mình xuống bục ba lần. Tất cả đều im lặng.

Ông ta hắng giọng và lên tiếng:

- Các bạn, hãy bình tĩnh. Sáng nay, tôi cùng với vài người bạn của mình đã tiến hành để làm rõ nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô Erise - cô gái chăn cừu đáng mến của chúng ta.

Lại thêm nhiều tiếng xì xào cất lên. Người đàn ông tiếp tục:

- Như các bạn đã rõ, làng của chúng ta gần đây đã bị những con sói hung tợn tấn công. Chúng xông vào làng ta, trộm cắp thức ăn của dân làng, giết cừu, thịt ngựa.Tới đêm hôm qua, chúng đã giết hại dân làng đầu tiên của chúng ta.Chúng là một loài vật khát máu, vì vậy tôi khuyên bà con hãy cẩn thận...

- Đó không phải là sói! - ai đó trong đám đông bỗng hét lớn.

Mọi người ồ lên. Một thanh niên trẻ rẽ ra từ trong đám đông. Anh ta có một gương mặt hốc hác, thân hình gầy còm, quần áo thì xộc xệch. Dường như anh ta đã không ngủ trong nhiều ngày.

- Tối hôm qua, tôi đã tận mắt chứng kiến những con quái thú ấy. Chúng là loài sinh vật cao to, lông lá và khủng khiếp. Chính chúng đã điều khiển những con sói. Thậm chí, chúng còn trao đổi với nhau bằng tiếng người!

Đám đông chết lặng. Người thanh niên tiếp tục:

- Các bạn ạ, tôi tin rằng chúng không chỉ là những con sói bình thường. Ngôi làng của chúng ta... đã bị nguyền rủa bởi ma sói!

Đám đông rú lên kinh hãi. Nhiều người bỗng nhảy tới người thanh niên, hỏi dồn dập những câu như "Anh chắc chắn chứ?", "Chúng có bao nhiêu tên?", "Liệu chúng có đánh răng sau khi ăn thịt chúng ta không?"...

- Trật tự! - Người đàn ông trung niên lại gõ gõ cây ngậy.

- Chúng ta phải làm gì đâu, trưởng làng Bover?- một người lên tiếng. - Nếu không tìm cách, chắc chúng sẽ ăn thịt cả ngôi làng này mất!

Người đàn ông tên Bover trả lời.

- Vậy ta không còn lựa chọn nào khác ngoài tuân theo Điều luật cổ.

Mọi người lại trầm trồ. Patricia kéo tay áo Peterson, thì thầm với cậu:

- Điều luật cổ là gì vậy anh?

Nhưng cậu chỉ lắc đầu. Peterson cố gắng ghép nối các mảnh vào với nhau, cố gắng tìm ra lí do họ bị đưa đến đây. Điều luật? Sói? Trưởng làng? Mọi thứ vẫn còn có vẻ mơ hồ.

- Tôi tin rằng mọi người trong đây đều đã biết điều luật đó. - Trưởng làng tiếp tục. - Bằng cách áp dụng điều luật, tôi yêu cầu mọi người dân ở đây cần có mặt vào mỗi buổi trưa để thảo luận. Biểu quyết sẽ bắt đầu sau khi chuông đồng hồ kêu tiếng thứ mười trong ngày. Cả làng giải tán.

Đám đông lại tản đi, để lại nhóm của Peterson đứng chơ vơ giữa quảng trường.

- Chúng ta cần một chỗ để thảo luận việc này. - Peterson nói. - Ai có ý kiến gì không?

Casey giơ tay.

- Em biết một chỗ này.

Cả bọn di chuyển đến một ngôi nhà đủ rộng để cho mọi người cùng ở.

- Chào mừng đến với nơi mà tớ thức dậy. - Casey nói. - Ngôi nhà này chẳng có ai cả, vậy nên tớ cứ thế trưng dụng nó thôi.

Những đứa mang balo theo (thật là một điều kì quái khi bọn họ được giữ lại tất cả những gì mình mang theo đến hang, Peterson thấy vậy) vội quẳng chúng xuống cái ghế gần nhất . Peterson gọi Casey lại, giao cho nó đi tìm Arianna và Leya rồi tập hợp lũ trẻ quanh một cái bàn lớn trong phòng khách. Hoặc ít ra, cậu nghĩ nó là phòng khách. Nơi này có vẻ quá cổ kính, mà cậu thì gần như mù tịt lịch sử.

- Được rồi. - Cậu hắng giọng. - Vậy là chúng ta bị mắc kẹt ở nơi này. Các em có đứa nào biết tại sao không?

Victor bỗng đứng dậy.

- Sáng nay, em cùng với Leya, Carson và Grey đã tìm hiểu một vài điều. Bọn em phát hiện ra trên cổ tay đều có những biểu tượng của nhân vật trong trò Ma sói, những biểu tượng mà không ai trong số chúng em có thể nói với nhau. Sau khi nghe ông trưởng làng gì đó nói chuyện ngày hôm nay, bọn em nghĩ rằng chúng ta đang bị kẹt trong một trò chơi Ma sói - chỉ có điều nó là thực.

- Điều đó thật điên rồ. - Luke la lớn. - Chuyện này không thể xảy ra được!

Selene Scorpio bỗng tiến lại gần chiếc bàn, đặt lên trên đó một quyển sách với tiêu đề "Những chuyện kì bí chưa kể".

- Đáng tiếc thay, nó là thật đấy. Tớ vừa đọc trong này về trò chơi Ma sói cổ xưa, mà tớ nghĩ là các cậu muốn nghe đấy.

- Chị mang theo quyển đó suốt à? - Allie nhíu mày.

- Tất nhiên, tại sao không?

Selene tiếp tục.

- Các cậu biết câu chuyện về Lycaon - vua xứ Arcadia chứ?

Hơn một nửa lắc đầu.

- Lycaon từng là một vị vua ở Hy Lạp. Nhưng, mấy ông vua trong thần thoại thường là mấy tên rồ, và tay này cũng không phải ngoại lệ. Ông ta tuy may mắn được gặp thần Zeus, nhưng lại nghi ngờ không biết đó có phải là thần thật không.

- Woah, - Steven ngắt lời, - Zeus là tay phịch thủ mấy trăm vợ và ghét Percy Jackson vãi cả ra á? Zeus đó á?

- Đúng rồi. - Selene gật đầu. - Nhưng cậu thực sự cần bỏ cái kiểu suy nghĩ đó đi.

Cô tiếp tục:

- Để thử thách Zeus, Lycaon đã ra tay giết chết con trai mình và biến cậu ta thành một món ăn hảo hạng để dâng lên thần. Nhưng tất nhiên, thần Zeus đã nhận thấy hành vi báng bổ thần thánh này, và trừng phạt ông ta bằng cách biến ông ta thành người sói đầu tiên. Từ lycanthropes - người sói cũng bắt nguồn từ tên ông ta.

- Xong chưa? - Gordon uể oải.

- Cậu có muốn chết ngay ngày đầu tiên trong trò chơi không? Ngậm miệng lại đi. - Selene càu nhàu.

Cô uống một ngụm nước và nói tiếp:

- Sau khi bị nguyền rủa, Lycaon đã rời bỏ vương quốc và tự tạo nên đội quân người sói của riêng mình. Bọn chúng lang thang khắp nơi, săn lùng những dân thường vô tội để giết hại. Cho đến một ngày nọ. 

Ở một ngôi làng vô danh, có một vị trưởng làng đã nghe ngóng được về Lycaon và binh đoàn người sói của hắn. Ông đã được vị tiên tri của ngôi làng tiên đoán rằng tên vua sói cùng đồng bọn sẽ càn quét cả làng của ông và đẩy họ vào một cuộc chiến không hồi kết. Vậy nên ông đã cầu nguyện các vị thần để cho người dân của ông sẽ vượt qua cơn đại họa này. Dường như các vị thần đã rủ lòng thương, vậy nên những người dân được trưởng làng tin tưởng nhất đã được ban cho những quyền năng khác nhau để giúp họ đánh bại lũ sói. 

Vị tiên tri có khả năng vạch trần bộ mặt thật của những tên người sói đến phá hoại ngôi làng.
Phù thủy được ban cho tài pha chế độc dược, có thể hồi sinh người chết hoặc giết bất cứ ai.
Thợ săn sẽ được quyền lựa chọn bắn một người bất kì mà ông ta muốn nếu bị tuyên bố treo cổ hoặc dùng súng để tự vệ nếu bị sói tấn công.

- Phải phải, - Grey ngắt lời, - chúng ta có lẽ đều biết hết đoạn chức năng đó rồi.

Selene gầm gừ, nhưng vẫn tiếp tục kể chuyện.

- Trận chiến giữa người và sói đã diễn ra nhiều ngày. Cả hai bên đã chịu nhiều tônt thất vô cùng lớn. Lũ sói thì chém giết bừa bãi, nhưng chúng đều hứng chịu những đòn kinh khủng của dân làng, đặc biệt là từ những người có phép thuật. Nhưng chúng vẫn kiên quyết không nương tay, diệt cho bằng sạch ngôi làng này thì mới thôi.

Lúc đó, phía dân làng đã đưa ra một thỏa thuận với Lycaon, mà thường được biết đến như Điều luật cổ. Theo điều luật, vào ban ngày người sói và dân làng sẽ chung sống hòa hợp, không giết chóc lẫn nhau. Các người sói có quyền cải trang thành dân làng để tránh thiệt hại cho bản thân. Nhưng khi đêm xuống, mỗi đêm lũ sói được quyền giết một người, có thể là hai nếu như Lycaon quyết định đi săn riêng. Nhưng việc săn riêng chỉ tồn tại chừng nào cả bầy sói vẫn còn nguyên vẹn, không có con nào chết. Các nhân vật có chức năng sẽ thực hiện quyền năng của mình dưới một giới hạn cho phép, giống như trong luật chơi Ma sói ngày nay. Một phong ấn được bao phủ quanh ngôi làng và khu rừng nơi lũ sói trú ẩn, để đảm bảo không ai có thể thoát ra khỏi ngôi làng. 

Kết cục, phe sói thua dần. Lycaon đã cố gắng phá vỡ thoả thuận bằng cách sử dụng nhiều mưu mẹo, mua chuộc tay sai từ phía dân làng nhưng đều không hiệu quả. Đến khi dân làng cuối cùng cũng treo cổ được ông ta, Lycaon đã gieo rắc một lời nguyền lên ngôi làng. Ông ta nguyền rủa họ sẽ bị kẹt trong trò chơi này cùng ông ta mãi mãi. Ông ta cũng thề rằng sau này ông ta nhất định sẽ trở lại và làm bá chủ thế giới. 

Cả ngôi làng biến mất trong một cơn bão. 

Nhiều năm sau đó, ở thời Phục hưng xuất hiện một trò chơi kì lạ có tên là Ma sói. Dần dần người chơi lại sáng tạo ra những nhân vật mới, rồi nó phát triển thành trò chơi ngày nay của chúng ta. Song song với nó, người ta truyền miệng một nghi thức cổ có khả năng đánh thức Lycaon và đưa ông ta trở lại thế giới. 

Tương truyền, đã có nhiều người thực hiện nghi thức, cố gắng đi vào trò chơi để đưa Lycaon trở lại, nhưng chưa có ai thành công. Nhưng ông ta vẫn đang ngủ yên trong trò chơi đợi ngày quay lại thống trị muôn loài....

Selene kết thúc câu chuyện. Khi cô ngửng lên, gần như mọi người đã ngủ say. Tức giận, cô dùng tay đập xuống bàn và hét to:

- MẸ CHA MẤY CÁI ĐỨA DỞ NGƯỜI, MUỐN CHẾT KHÔNG HẢ?

Những đứa ngồi trên ghế thì té ngửa vì giật mình. Ngay cả Peterson, người lúc nãy mới bắt đầu lim dim cũng tỉnh ngủ hẳn và dụi mắt.

- Nào, Selene, hạ hoả đi chị ơi. - Patricia can Selene. - Vậy... Cái nghi thức mà chị nói là gì ạ?

Cửa nhà bật mở. Arianna dìu Leya vào, lấy cho cô một cái ghế và ít nước. Leya tuy không còn khóc nữa nhưng mắt mũi còn hơi sưng, có lẽ vì cô đã khóc quá nhiều. Cô uống một ngụm nước và nói:

- Theo nghi thức cổ, để triệu hồi Lycaon chúng ta cần chơi trò chơi này dưới ánh trăng, sử dụng những nhân vật đầu tiên được chơi giống như trong ngôi làng cổ. "Nếu phe sói thắng coi như số mệnh đã an bài, và ngài sẽ trở lại thống trị chúng ta." - Leya kết thúc bằng một câu trích dẫn từ nghi thức cổ.

Cô lại cười nhạt.

- Ông nội tớ từng kể những câu chuyện như thế này lúc tớ còn bé. Ông đã nói về một trò chơi nguy hiểm sẽ có khả năng hủy diệt thế giới. Tớ đã không tin nó là thật cho đến bây giờ.

- Vậy để tớ làm rõ một chuyện nhé, - Victor hắng giọng. - Chúng ta không chơi dưới ánh trăng, vậy là chúng ta đã làm sai một phần trong nghi thức. Phần nhân vật trong trò chơi thì tớ cũng không chắc có đúng hay không, vậy tại sao chúng ta vẫn bị hút vào đây?

Leya khịt mũi.

- Lúc chúng ta chơi ở cái hang đó, cái giếng trời đã tạo thành hình tròn, giống như mặt trăng. Nó lại còn là nguồn sáng duy nhất, nên có lẽ nó tương đương với ánh trăng.

Mọi người im lặng một lúc lâu.

- Vậy khi nào trò chơi bắt đầu? - Arianna phá vỡ sự im lặng.

- Ngay khi tất cả mọi người nhận biết được vai của mình.

- Vậy nếu chúng tớ là sói?

- Các cậu sẽ không bao giờ nhận được vai sói. - Leya trả lời. - Thay vào đó, trong số những người có chức năng Dân Làng, lũ sói sẽ chọn ra một vài người để biến thành sói. Điều đó đồng nghĩa với việc các người sói xuất phát từ dân làng sẽ không biết mình có phải sói hay không. Nhưng không phải người nào có biểu tượng dân làng cũng sẽ là sói, vậy nên chúng ta cần cẩn thận để không giết nhầm người.

Peterson sững người. Cậu mang biểu tượng dân làng...

- Thôi, bây giờ chúng ta nên về nhà của bản thân đi. - Leya nói. - Ý tớ là... nhà ở trong làng ấy. Nếu chúng ta ở cùng nhau, tớ không biết sẽ có hậu quả gì xảy ra đâu.

Mọi người gật đầu. Peterson cũng dắt Patricia về căn nhà nơi họ tỉnh dậy, với một hi vọng rằng cậu sẽ không phải gia nhập vào phe của Lycaon, bị hắn điều khiển và phải làm hại mọi người và có thể là em gái cậu nữa.

Bởi lẽ, hi vọng có thể là thứ duy nhất giúp cậu tỉnh táo để chiến thắng trò chơi này.

END CHAPTER 4

-------------------------------

LOL WAZZUP PPL HAPPY NEW YEARRRR <3

Nhân dịp năm mới thì con Lầy tớ đây đã nhấc mông lên viết tiếp cái này, và comeback với một chương dài gấp đôi bình thường nhé hihi :')))))))

Anyway chúc các cậu đọc truyện vui vẻ =))) Chapter 5 sẽ lên sàn vào một ngày nào đó tớ thích, hjhjhjhjhj =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info