ZingTruyen.Info

[12 Chòm Sao] Survival Game

Chapter 10

LilyFrost_LCB

Ánh sáng tỏa ra từ phía giàn treo cổ làm tất cả mọi người lóa mắt.

Axel đứng dậy, nhanh chóng phủi hết đám bụi bám trên người. Toàn bộ dân làng nhìn chằm chằm vào anh ta. Biểu tượng trên cổ tay anh ta xuất hiện mờ dần, rồi ngày càng rõ nét.

Biểu tượng của hoàng tử.

- Thấy không, - Axel giơ tay lên cho dân làng thấy, nói dõng dạc, - tôi không phải là sói. Dân làng đã phí mất một lượt treo cổ rồi.

Một số người thì vẫn còn kinh ngạc. Một số lại thở phào nhẹ nhõm vì đã biết thêm một người dân làng chân chính. Một số lại run sợ, lo lắng, không biết đến khi nào trò chơi này mới kết thúc.

Gordon cảm thấy như thế nào ư?

Cậu cũng không rõ nữa.

---------------

Mãi đến tận trưa, những cái bụng của nhóm bạn trẻ mới được cứu vớt. Cho dù một bữa ăn chỉ có bánh mì thì cũng không ngon miệng lắm, nhưng như vậy còn hơn là chết đói ở đây.

Gordon ăn xong đầu tiên. Cậu đứng dậy, rũ vụn bánh mì khỏi áo và nói:

- Chà, có vẻ như buổi trưa chúng ta không có việc gì quan trọng lắm. Tao đi ra ngoài đây.

- Ê, mày không được bỏ chị mày ở đây như thế. - Grey cũng nhanh chóng đứng dậy. - Tao đi với mày.

- Từ khi nào mà bà chị trở thành cô trông trẻ toàn thời gian của tôi thế? Thằng này sinh sau chị có 3 phút thôi. - Gordon mỉa mai.

- Cho đến khi nào mày sắp chết, như lúc ở quán rượu hôm nay vậy. Mày chả suýt thua xong bị các ông kia đè ra còn gì?

- Cái đó là do em trượt tay!

- Này, - Peter lên tiếng, - nếu hai đứa thực sự không có việc gì làm, thì ra ngoài đi. Nhớ cẩn thận đấy, và nếu có manh mối nào khác về Steven thì quay lại đây báo ngay nhớ chưa?

- Vâng thưa ông anh. - Gordon nói nhại.

Cậu quay ra khỏi căn phòng, và Grey cũng đi theo sau. Ra khỏi nhà Casey, Grey thì thầm vào tai em trai mình:

- Mày nhại giọng Anh kì cục quá đấy.

Gordon chỉ cười nhếch mép và đi tiếp.

Hai người họ đi ra bờ sông. Gordon chợt thấy bóng dáng của ai đó quen thuộc: Paul, một trong những người đàn ông mà cậu gặp ở quán rượu. Ông ta đang ngồi câu cá một mình, mặt có vẻ trầm tư.

- Chú Paul! - Gordon giơ tay chào.

Paul quay sang cậu và nở một nụ cười.

- Chào, Nắm Tay May Mắn. Cậu thế nào rồi?

- Cháu ổn cả. - Gordon nhún vai. - Nhưng chú không ở nhà chuẩn bị bữa trưa à?

- Đó chính xác là việc tôi đang làm đây, anh bạn. Thả câu và cố gắng bắt được con cá tuyệt ngon, nhắm với một chút rượu rum thì còn gì bằng.

- Vậy trong chợ không bán à chú? - Grey tò mò.

- Nếu thế thì tôi đã không phải đứng đây như thế này. - Paul nói với giọng buồn bã. - Từ khi lũ sói đến, chúng bắt đầu chiếm lấy nguồn thức ăn của chúng tôi. Nông sản bắt đầu biến mất. Và khi lũ sói hoạt động mạnh mẽ như này, bọn tôi không thể đánh cá hàng ngày được nữa, chỉ có thể đi câu riêng lẻ mà thôi.

- Chà, cháu rất tiếc. - Gordon nói. - Bọn sói thật kinh khủng. Chú đã bao giờ trông thấy một con ma sói chưa?

Paul bỗng rùng mình. Nét mặt của ông từ chán nản bỗng trở nên sợ hãi. Giọng ông ta run run:

- Vào đêm qua, khi Rudolph bị giết... tôi có thấy chúng lảng vảng ngoài cửa. Tôi đã không thể ngủ được cho tới sáng, cho dù tôi thậm chí không nhìn thẳng vào chúng. Chúng chỉ lướt qua nhanh trước cửa sổ phòng tôi. Chỉ việc nghĩ đến những cái bóng kia...

Grey lên tiếng.

- Woahh, chú, bình tĩnh nào. Bọn cháu ở đây rồi.

- Nhưng... chú đếm được chúng có bao nhiêu ma sói không? - Gordon tiếp lời.

- Bốn, hay năm con gì đó, tôi cũng không rõ. Một con đầu đàn, một con nhỏ và vài con lớn khác. À, chúng có nói điều gì đó về "pháp sư", "tiên tri" nữa. Tôi chỉ nghe được chừng ấy.

Gordon ngẫm nghĩ. Vậy tức là lũ sói có cả một Pháp sư, hay Sói Tiên tri. Thế thì nguy thật. Cậu phải báo lại tin này cho mọi người ngay. Biết đâu một trong những người bạn của cậu lại là Tiên tri? Họ sẽ gặp nguy hiểm mất.

- Bọn cháu cảm ơn chú, Paul. Đây là một thông tin rất hữu ích. Bọn cháu sẽ cố gắng đánh bại lũ sói này. - Cậu nói.

- Không có gì. - Ông ta cười. - Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để giúp tất cả chúng ta thoát khỏi trò chơi quái quỷ này. Đây, mang mấy con cá này về đi. Cô cậu sẽ cần nhiều năng lượng để chiến đấu với ma sói đấy.

- Nhưng chú nói rằng...

- Tôi sẽ dành cả chiều ngồi ở đây tiếp thôi. Kiểu gì tôi chẳng bắt được thêm vài con nữa. Chúc may mắn, các bạn trẻ.

Gordon đón lấy chiếc giỏ của Paul, gật đầu cảm ơn ông ấy, rồi lại cùng chị gái quay về.

Hai chị em nhà Gemini về vừa kịp lúc mọi người đang bắt đầu họp lại. Họ thận trọng đóng kín cửa, vì - theo lời Selene nói - biết đâu lại có những kẻ rình rập nghe trộm ngoài kia làm việc cho Lycaon, rồi nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.

Khi tất cả đã ngồi yên, như thường lệ, Peter đứng lên và nói:

- Được rồi, các em. Bây giờ chúng ta sẽ bàn lại chiến thuật để sống sót qua trò chơi này, và giải mã các manh mối luôn, được chứ? Anh không muốn thức dậy và thấy xác mấy đứa lăn lóc ngoài cửa như miếng thịt thiu đâu. 

Nói rồi Peter lại chỉ ra ngoài quảng trường.

- Thấy cái ông đã chết hôm qua không? Giờ mấy đứa phải tập trung vào buổi họp này. Được rồi, đầu tiên, Gordon và Grey. Các em có thu được thêm thông tin gì không?

Grey đáp:

- Chà, lúc nãy bọn em vừa ra bờ sông, và gặp chú Paul - một người trong làng mà Gordon mới quen hôm qua.

- Và chú ấy cho bọn em một giỏ cá! - Gordon hào hứng.

- Tuyệt vời! Lại có thêm đồ ăn rồi. - Tony hét trong vui sướng, nhưng rồi cậu lại bị Arianna huých vào vai.

Peter bảo Grey mang giỏ cá đi cất, rồi tiếp tục hỏi.

- Còn gì nữa không?

- Ừm, em nghĩ chuyện này có vẻ hơi tệ, nhưng có vẻ như phe sói còn có Pháp sư nữa.

- Ha, bất ngờ chưa. - Leya đảo mắt. - Đúng là Lycaon, khi ông của em kẹt trong trò chơi này cũng có cả Pháp sư Sói.

- Mà sao mày lại khẳng định như thế? - Luke nhíu mày.

- Paul nói thế. Tối qua chú ấy đã thấy bóng chúng qua cửa sổ, thậm chí còn nghe được chúng trò chuyện về Pháp sư và Tiên tri. Hẳn chúng đang cố tìm ra đó là ai để trừ khử.

- Được rồi, cảm ơn em. - Peter nói. - Ở đây có em nào là Tiên tri không?

Không một ai trả lời.

- Anh hiểu nếu mấy đứa vẫn còn đang sợ và không muốn tiết lộ vội. Nhưng cho dù thế, Tiên tri cũng phải tự bảo vệ mình đi đấy. - Peter lại nói tiếp.

- Khoan, - Selene bỗng cắt lời, - nếu ông chú kia nói rằng mình đã nhìn thấy ma sói, chính xác thì ông ta đã thấy bao nhiêu con?

- Em cũng hỏi câu đó rồi. Chú ấy nói không rõ, khoảng bốn hay năm con gì đấy. - Gordon nhún vai.

Selene ngẫm nghĩ một lúc.

- Nếu như phe sói có một Pháp sư, cùng năm con sói khác... Vậy là có sáu sói! Đó là con số trên mảnh giấy manh mối kia.

- Nghe hợp lí đấy, nhưng chúng ta chưa thể chắc chắn được. - Leya nói. - Dù sao thì đó cũng chỉ là con số áng chừng thôi.

- Hoặc biết đâu con số đó còn mang ý nghĩa khác cũng nên. - Victor thêm vào.

- Chính xác. Anh Peter, chúng ta nên chờ thêm những mảnh giấy khác. Rồi sẽ có thêm manh mối cho mình thôi mà. - Leya lại nói tiếp.

Peter trầm ngâm một lát.

- Hừm. Tạm thời gác lại vấn đề này nhé. Giờ chúng ta còn bàn đến Steven nữa. Các em thấy trưởng làng nói gì rồi đấy, nếu quá ba ngày mà cậu ấy không có mặt ở buổi biểu quyết mà bị phát hiện, cậu ấy sẽ bị hỏa thiêu. Chúng ta sẽ lập đội và chia việc tìm kiếm tuần tự theo ngày, được chứ? Các đội còn lại không có nhiệm vụ sẽ giải quyết các vấn đề khác ở đây.

Lũ trẻ gật đầu đồng ý.

- Được rồi, vậy đội thứ nhất sẽ đi tìm kiếm luôn bây giờ nhé. Chị em Gemini, Victor và Casey, anh tin tưởng các em hôm nay. Ra ngoài cẩn thận nhé, và nhớ bám sát lẫn nhau đấy.

Gordon thở dài vì lại phải ra ngoài tiếp. Cậu chán nản bước ra ngoài cửa. Giá như Steven không biến mất đột ngột như thế này. Dù cậu cũng cần bạn mình quay lại đấy, nhưng chúng ta không thể đợi đến ngày mai sao thay vì ngay bây giờ? Mệt chết đi được.

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ bụi cây sau lưng. Cậu quay lại, và có một cô gái, với mái tóc hung và bộ quần áo hiện đại y chang những thứ các bạn cậu vẫn mặc đang đứng ở đó. Thoạt nhìn, cậu thậm chí còn tưởng đó là Leya, dù cậu biết rằng cô ấy không thuộc nhóm tìm kiếm cùng với cậu.

- Này, - Grey bỗng đập vào lưng cậu, - mày bị ngáo à em trai?

- À không, nhưng...

Gordon quay lại bụi cây lúc nãy. Cô gái đã biến mất.

- Thôi, bỏ qua đi. - Cậu nói tiếp. - Chúng ta đi tìm Steven nào. 

END CHAPTER 10.

---------------

Chương truyện cuối cùng của tớ trong năm nay, và cũng là món quà Năm mới/ Giáng sinh muộn của tớ cho mọi người.

Chúc các cậu có năm 2019 vui vẻ nhé! =))))))



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info