ZingTruyen.Info

[ 12 Chòm Sao ] Mộng Thanh Xuân

Chương 7 : Nỗi Lòng

AkinaYasu

"Tâm tư chôn sâu vào tận đáy lòng, chờ màn đêm buông xuống mà hóa thành nước mắt."

~ Thiên Giai Y ( Cự Giải ) ~

~•~•~•~

Hành lang bệnh viện vốn luôn ồn ào. Đoàn người áo trắng không ngừng chạy qua chạy lại cùng những chiếc xe đẩy hoặc băng ca cùng với những người mặc áo xanh lục nhạt với những vết thương khác nhau. Trước phòng cấp cứu, một mảng căng thẳng lại bao trùm lấy không khí, làm cho nó trở nên tách biệt với sự ồn ào ở những chỗ khác.

Thiếu niên anh tuấn ngồi ôm lấy cô gái đang cúi gầm mặt xuống âm thầm khóc. Bờ vai nhỏ khẽ run lên được đôi bàn tay to lớn của chồng mình xoa dịu. Tuy rằng trên khuôn mặt người nam chỉ là một mảng trầm lặng, thế nhưng khó che giấu được sự lo lắng trong đôi mắt. Không biết cả hai đã ngồi ở đây bao lâu rồi. Chỉ biết rằng mỗi khi kim phút dịch chuyển từng li, nỗi sợ hãi cũng một bước khảm sâu trong trái tim bọn họ. Dẫu biết rằng đằng sau cánh cửa kia là những y bác sĩ đang cố gắng giành giựt mạng sống con trai của họ từ tay tử thần, nhưng họ vẫn chỉ là những người trẻ không biết cách giấu đi sự bàng hoàng và sợ hãi.

Cứ thế, mười ba tiếng trôi qua chậm rãi, đưa họ đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Chỉ cần như người bên trong bước ra cùng vẻ mặt áy náy thì trái tim bọn họ cũng chính thức bị bóp nghẹn. Mọi người không biết, mười ba tiếng trôi qua dài như thế nào, bởi họ không phải là người trong cuộc nên chẳng tài nào hiểu được từng khắc sống trong cảm giác sợ hãi lo âu.

Và rồi, đèn đỏ bỗng chợt tắt. Cánh cửa chợt mở, đoàn người vừa thực hiện ca phẫu thuật bước ra trong sự mệt mỏi vô hoan. Bác sĩ là thế, chỉ cần đứng trước bàn mổ thì luôn dây thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng hơn người thường gập bội. Bởi vì chỉ cần họ sai sót một tí thì sẽ giết chết một mạng người. Dẫn đầu là một bác sĩ trẻ tuổi nhất trong đám đông, đồng thời cũng là cô gái duy nhất. Một cô gái thoạt nhìn tựa như thiếu nữ đôi mươi lại dám đứng trong đó cùng những người già dặn hơn mà cầm dao phẫu thuật thì ắt hẳn đây là người tài giỏi.

- Bác sĩ, con trai của tôi sao rồi?

Cô gái mang đôi mắt đỏ hoe chợt bật dậy từ trên ghế tiến đến nắm lấy cánh tay thanh mảnh của nữ bác sĩ kia vội hỏi. Mặc dù nam nhân kia đã đứng dậy giữ lấy vợ mình, nhưng bản thân anh cũng luống cuống không kém. Một nam bác sĩ khác thấy vậy thì mỉm cười an ủi đôi vợ chồng trẻ.

- Cháu bé đã không sao nữa rồi. Hiện giờ chúng tôi sẽ chuyển bé đến phòng chăm sóc để theo dõi tình hình. Nếu không có di chứng gì nữa thì hai vị có thể an tâm rồi.

Tựa như đứng trước giây phút tử hình lại có người đứng ra chứng minh bản thân vô tội. Người vợ nghe vậy thì vui mừng không thôi, mặc kệ khóe mi vẫn ướt đẫm những giọt lệ của sự hạnh phúc nghẹn ngào. Người đàn ông bên cạnh tuy không xúc động như vợ mình, nhưng biểu tình trầm lặng trên khuôn mặt đã phá lệ mà có lấy một tia an lòng.

- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều! Cảm ơn vì đã cứu sống con trai chúng tôi.

Nữ bác sĩ từ đầu đến cuối vẫn không hề mở miệng nói câu nào dù cho cánh tay bị móng của cô gái kia bấu chặt lấy. Nhìn thấy nét nhẹ nhõm trong đôi mắt cả hai, cuối cùng cô cũng cười nhẹ một tiếng.

- Hai người cứ yên tâm. Bé con ấy nhất định sẽ không sao đâu

Giọng nói nhu òa vang lên theo nụ cười của đối phương. Lúc này, cô gái kia mới chợt nhận mình vẫn còn thất lễ liền thu tay về trong sự xấu hổ. Nhưng nữ nhân ấy vẫn mỉm cười như ánh nắng ban mai không hề có ý khiển trách. Mặc dù phải trải qua mười ba tiếng đồng hồ căng thẳng, người ta vẫn không tìm được một tia mệt mỏi nào trên khuôn mặt mềm mại ấy. Không hiểu vì sao, khi nữ bác sĩ cất tiếng cùng với nụ cười trấn an, nỗi mệt nhọc cùng những lo lắng luôn giằng xé đôi vợ chồng cũng theo đó mà tan biến theo. Hai người cúi đầu không ngừng nói lời cảm ơn. Có thể đối với những bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật căng thẳng kia chỉ là điều nên làm, nhưng đối với hai vợ chồng thì họ chính là những ân nhân cứu mạng con trai họ.

Sau khi dặn dò đôi ba câu với cặp vợ chồng trẻ, đoàn bác sĩ mỗi người liền trở về phòng nghỉ riêng của bản thân. Một y tá cũng phụ trách trong ca phẫu thuật ấy khẽ tiến đến bên người nữ bác sĩ trẻ tuổi duy nhất kia. Nhìn đôi tay tựa như búp măng nhỏ nhăn đang vệ sinh sát khuẩn sau hàng giờ cầm dao mổ bỗng ngưỡng mộ không thôi. Cô khẽ trầm trồ cất lời cảm thán :

- Chị Giai Y quả thực vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. Ca phẫu thuật ấy mà chị cũng dám đảm nhận.

Thiên Giai Y ( Cự Giải ) khẽ liếc mắt nhìn cô y tá nhỏ luôn kề cạnh giúp đỡ từ khi bản thân tiếp nhận công việc cho đến nay, cuối cùng không nhịn được đành thở dài cười nhạt. Cô cầm chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước còn vương lại trên đôi tay nhỏ, đôi môi mấp máy định cất lời thì tiếng chuông điện thoại khẽ reo lên. Cô nhìn màn hình di động đang sáng trên bàn làm việc hiện lên cái tên "ngốc tử" thì khẽ cong môi. Dường như y tá kia cũng đoán ra được chủ nhân cuộc gọi ấy liền mỉm cười gian tà rồi rời đi. Thiên Giai Y ( Cự Giải ) bật cười bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đáp ứng cuộc gọi của người kia.

[ Tiểu Giai Giai, em đã tan ca chưa? ]

Bởi vì cô bật loa ngoài nên nếu có một ai đó vào thì sẽ nghe được giọng nói của một nam nhân. Dẫu rằng giọng điệu có chút trẻ con, nhưng thanh âm ôn hòa ấy vẫn khiến trái tim của người nào đó mềm nhũn. Cô nàng vừa thay chiếc áo blouse đang thu dọn đồ đạc để trở về nhà nghỉ ngơi. Tuy rằng, ban nãy cô không thể hiện sự mệt mỏi trên khuôn mặt, nhưng không thể nào phủ nhận được ca phẫu thuật ấy cũng đã rút đi phần nào sức lực của cô. Không hiểu sao khi nghe giọng nói thập phần chiều chuộng này, cơn mệt mỏi cũng theo đó mà phai đi. Đôi môi vẽ nên một nụ cười nhẹ, cô dịu dàng đáp lại :

- Em tan làm rồi. Giờ chuẩn bị ra bến xe bus.

Thật ra Thiên Giai Y ( Cự Giải ) là thiên kim hào môn, đương nhiên cũng có người đưa đón. Nhưng bản thân cô lại thích sống tự lập, vì thế mới không cho gọi người đến đưa đón bằng xe nhà mà tập đi xe bus. Tuy rằng có chút bất tiện, nhưng nhiêu đây không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Sau khi kiểm tra lại kĩ vật dùng trong túi không bị bỏ quên, cô liền lấy theo chiếc áo khoác mà định ra khỏi phòng. Người bên kia vẫn giữ giọng điệu ôn nhu mà nói tiếp :

[ Anh đang ở dưới bệnh viện chờ em này.]

Tưởng chừng sẽ nghe giọng ai kia trách móc vì đã làm phiền như thế. Nhưng chờ mãi một lúc lâu, người đàn ông vẫn không nhận được hồi âm của mình. Mắt liếc thấy màn hình vẫn chưa bị ngắt, nhưng bên kia tuyệt nhiên không có một tiếng động nào. Điều này khiến anh không thể không lo lắng, hốt hoảng nói :

[ Tiểu Giai Giai, em có nghe anh nói không? ]

[ Tiểu Giai Giai, em xảy ra chuyện gì à? ]

[ Thiên Giai Y, em đang ở đâu thế? ]

Nhưng dù có gấp gáp bao nhiêu, thứ mà anh nhận được vẫn là khoảng không im lặng không người đáp. Nỗi bất an càng thêm dâng trào, anh toan định chạy vào xem thử thì bên kia liền vang theo một thanh âm nhỏ.

- Em không sao. Hiện tại có chút chuyện. Anh có thể chờ em không?

Tuy rằng đã cố gắng giữ lấy bình tĩnh, nhưng Thiên Giai Y ( Cự Giải ) vẫn không thể ngừng run rẩy khi đứng đối diện với người trước mặt. Chỉ là lúc nãy cô vừa mở cửa, lại nghe anh nói đã đến đón nên định cất lời trách anh. Thế nhưng, lời nói vừa đến đầu môi lại bị nuốt trôi lại. Đôi mắt mở to như không tin vào điều trước mắt mình. Phía bên kia cánh cửa, đứng đối diện cô lúc này là một vị khách ngoài ý muốn. Không ai biết rằng, khi nhìn thấy người này, trái tim của cô như bị treo lên, chỉ cần không phòng bị sẽ bị đối phương dùng dao đâm thẳng một nhát. Nhất thời, nỗi đau tê tâm phế liệt kia lại dâng trào trong lòng, khiến cho khóe mắt cô chợt cay nồng.

Người này, đã bao lâu rồi cô không gặp lại?

Lúc ấy, cả bốn mắt cùng nhìn thẳng vào đối phương mà không hề trốn tránh. Họ có thể thấy rõ được những nghẹn ngào, nhung nhớ hay thậm chí là sợ hãi đang cuồn cuộn như bão táp trong đôi mắt trong veo của người đối diện. Nhưng nỗi hận thù vẫn luôn là nhiều hơn.

Người kia khẽ cười nhạt. Bao năm qua, cô ấy vẫn luôn chán ghét mình đến thế. Trong đôi mắt đen có pha chút màu buồn, nhưng vẫn nhanh nhẹn mà che khuất đi. Người đấy nở nụ cười, nhẹ nhàng cất lời :

- Có thể cùng trò chuyện được không?

Trò chuyện ư? Giữa chúng ta thì còn gì để mà trò chuyện nữa chứ? Đấy là những điều Thiên Giai Y ( Cự Giải ) rất muốn quát lên. Nhưng cuối cùng vẫn đành buông xuôi bất lực. Cô cười giễu bản thân mình ngu ngốc làm sao. Bao nhiêu năm trôi qua, đến cuối cùng vẫn chẳng thể nào quên được những con người của năm ấy. Sự mềm yếu được cất giấu kĩ, hóa ra khi gặp lại hình bóng cũ vẫn có thể vươn mình lên bằng những đau đớn trong lòng. Ngón tay không nhanh không chậm ngắt đi cuộc gọi của người kia. Cô mỉm cười, khéo léo từ chối :

- Hiện giờ đã hết giờ làm việc. Mong rằng ngày mai Vương tiểu thư có thể quay lại.

Ngày mai? Giữa bọn họ còn có thể nói lên hai từ "ngày mai" ư? Thật nực cười! Nếu như có ngày mai, thì bọn họ đã không cần phải chia tay nhau ở thời gian mười năm trước như vậy. Từ lúc tất cả quyết định quay lưng bỏ lại những người khác, thì bọn họ đã chẳng còn ngày mai nữa rồi. Nếu đã quyết định là người dưng, vậy thì xin đừng đến làm phiền nhau như thế. Hơn nữa, cô và cô gái trước mặt đây, tốt nhất vẫn đừng nên đối diện với nhau. Bởi vì, thời gian có thể trôi qua, con người có thể trưởng thành, nhưng ký ức về lỗi lầm vẫn còn lại dư âm trong tâm trí này. Tuy mơ hồ nhưng cũng đủ khiến cho bản thân đau đớn không ngừng.

Vương Nguyệt Phi ( Song Ngư ) chẳng hề ngạc nhiên khi đối phương từ chối lời đề nghị của mình. Cô đương nhiên biết, Thiên Giai Y ( Cự Giải ) sẽ chẳng bao giờ chịu gặp mặt cô. Vì thế, hôm nay đã đến rồi, vậy thì còn cớ gì để mà lùi bước? Cô nghiêng đầu mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt lại có chút đau thương.

- Chỉ mười phút thôi, được chứ?

Có thể cuộc gặp gỡ chỉ diễn ra trong mười phút ngắn gọn như vậy, nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để Vương Nguyệt Phi ( Song Ngư ) cô yên lòng rồi. Cô gái này, là người mà cô mang nợ nhiều nhất. Trước khi đi, cô mong rằng cả hai có thể cho nhau thời gian giải quyết những hiểu lầm trước kia.

Vốn dĩ Thiên Giai Y ( Cự Giải ) muốn từ chối. Nhưng không biết bằng cách nào, con tim đã hành động nhanh hơn lí trí mà gật đầu đáp ứng. Tuy rằng đối phương chỉ muốn mười phút thôi, nhưng bản thân cô lại không có cách nào đối diện được với cô ấy. Trong quá khứ, Vương Nguyệt Phi ( Song Ngư ) là người bạn mà cô quý mến nhất. Nhưng hiện tại này, cô ấy lại là người mà cô hận thấu xương tủy. Mâu thuẫn này, chẳng có cách nào tháo gỡ được chỉ vỏn vẹn trong mười phút ngắn ngủi ấy. Dẫu biết thế, nhưng trái tim kia vẫn không cam lòng để cô ấy rời đi.

Thế là, cả hai cùng trở lại trong phòng. Thiên Giai Y ( Cự Giải ) để Vương Nguyệt Phi ( Song Ngư ) ngồi vào chiếc ghế sô pha được đặt ở bên trái bàn làm việc, còn bản thân thì tiến đến chỗ máy nước lọc mà rót cho cô gái kia một ly nước. Đặt nhẹ cốc thủy tinh xuống bàn, cô không vội vàng ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện mà tiến đến bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài. Cứ thế cả hai chẳng ai chịu mở lời với ai câu nào. Tất cả đều chỉ gói gọn trong sự nghẹn ngào khó nói. Kim giây đồng hồ đang vội vã nhích lên. Một phút rồi lại một phút nữa trôi đi. Cho đến khi sự kiên nhẫn sắp bị bào mòn, Thiên Giai Y ( Cự Giải ) mới bất đắc dĩ mở lời :

- Nói đi. Cậu có chuyện gì?

- Về vụ việc năm xưa, tớ có lời muốn nói...*Rầm*

Không để đối phương kịp nói trọn vẹn cả câu, Thiên Giai Y ( Cự Giải ) đã vội vàng cắt ngang tiếng đập bàn giận dữ. Cô có thể tiếp nhận mọi chuyện liên quan đến hiện tại hoặc là chuyện của những người khác trong quá khứ. Nhưng làm ơn, đừng để cô phải nhớ lại sự thật đau lòng năm ấy. Vừa nãy, Vương Nguyệt Phi ( Song Ngư ) lại gợi lại kí ức khi xưa, là đang muốn cô phải nhớ lại trong đau khổ, hay tiếp tục giằng xé nỗi đau này bằng một câu chuyện tàn nhẫn khác. Nhưng dù có là gì thì cô cũng không muốn nghe nữa. Cô không muốn cuộc sống bình yên của hiện tại này lại bị phá hỏng bởi một người dưng.

- Vương tiểu thư, đã hết mười phút. Mời cô về cho.

Không còn nụ cười dịu dàng của lúc ban đầu. Thứ đọng lại giờ đây chỉ còn là sự lạnh nhạt của một người đã từng là tất cả của cô. Vương Nguyệt Phi ( Song Ngư ) đau đớn khó nói. Cô không hiểu, vì sao bạn của cô lại cố chấp không chịu nghe lấy lời giải thích kia chứ. Có thể năm ấy là cô có lỗi, nhưng thật sự đó chỉ là vô tình mà thôi. Vì sao đến bây giờ cô ấy vẫn không chịu tha thứ cho cô?

Sự kích động cùng không cam lòng đã khiến cho Vương Nguyệt Phi ( Song Ngư ) quên đi một điều trong vô thức. Lí do mà Thiên Giai Y ( Cự Giải ) không muốn nhắc lại một chữ nào nữa về quá khứ chỉ có thể là vết thương của sự phản bội đã khắc sâu vào trong xương tủy, khiến nó trở thành một nỗi niềm tâm sự được chôn giấu thật sâu vào tận đáy lòng. Hơn tất cả, bản thân cô cũng đã từng nói rằng sẽ đưa Z&T trở về như xưa, đúng với ý nghĩa của nó. Nhưng cô lại nhất thời hồ đồ mà khiến cho khoảng cách giữa hai người càng thêm xa dần.

Biết rằng không thể chọc giận thêm cô ấy, Vương Nguyệt Phi ( Song Ngư ) vẫn cố gắng nói thêm vài từ trước khi rời đi. Rõ ràng bản thân cô có thể đợi cô ấy bình tĩnh vào ngày mai rồi gặp lại. Nhưng cô biết rõ, đối phương sẽ chẳng vì cô mà thương tình lần nào nữa.

- Giai Y, làm ơn hãy lắng nghe tớ. Sự thật năm đó không như cậu nghĩ đâu. Chỉ cần cậu chủ động hỏi Âu Thần, cậu sẽ có câu trả lời thỏa đáng.

Nếu không thể tự mình giải thích rõ với cô ấy, vậy thì hãy để cho nam nhân mà Thiên Giai Y ( Cự Giải ) yêu sâu đậm năm ấy hóa giải nỗi lòng của cô. Dù sao đi chăng nữa, để hai người trong cuộc nói chuyện vẫn dễ dàng hơn.

Đợi cho cánh cửa kia khép lại, Thiên Giai Y ( Cự Giải ) mới hoàn toàn bộc phát sự phẫn nộ của mình. Cô hất tung toàn bộ hồ sơ nằm trên bàn xuống đất, không ngừng điên cuồng đập vỡ khung ảnh trên mặt bàn. Giấy tờ bay tứ tung, khung ảnh thì vỡ nát. Từ một căn phòng vốn gọn gàng sạch sẽ lại bị chính chủ nhân của nó đập phá tất cả. Đến khi khung cảnh xung quanh bừa bộn, thiếu nữ mím môi ngã bệch xuống đất. Mặc kệ cái lạnh đang thấm dần trong từng tấc da thịt, nhưng làm sao có thể lạnh băng trái tim cô.

Với người ngoài, Thiên Giai Y ( Cự Giải ) có thể là một thiên kim tiểu thư khuê các, cũng có thể là một nữ bác sĩ tài giỏi can đảm. Nhưng liệu rằng, có mấy ai nhìn thấy được những nỗi tâm sự nặng trĩu được ẩn giấu của cô gái ấy?

Cho đến khi cánh cửa kia lại mở rằng một lần nữa, người kia tiến đến ôm lấy cô vào lòng. Mọi uất ức trong lòng mới có thể phát tiết mà hóa thành nước mắt. Vùi sâu vào lồng ngực săn chắc của người kia, Thiên Giai Y ( Cự Giải ) òa khóc như một đứa trẻ.

- Hạ Vũ, em phải làm sao đây? Vì sao cô ấy lại tàn nhẫn với em như thế?

Nam nhân tên Hạ Vũ chỉ im lặng không đáp. Vòng tay ấm áp siết chặt lấy người kia khẽ dỗ dành. Cô là người thương của anh, anh làm sao có thể nhìn cô đau thương như thế. Nhưng biết làm sao được, vốn dĩ chuyện năm xưa trong ký ức của cô, anh vẫn chỉ là một người xa lạ chưa từng tồn tại trong cô. Điều anh làm được bây giờ chỉ có thể là trở thành chỗ dựa dỗ dành cô mà thôi.

- Cứ khóc hết đi. Anh luôn bên em.

Ghé sát đôi môi đến bên tai cô thì thầm, lại thành công làm cho nước mắt đối phương rơi nhiều hơn nữa. Hạ Vũ nhắm mắt, cố ngăn sự đau lòng trong trái tim. Có thể anh không biết được sự việc năm ấy, nhưng anh biết được, cả hiện tại và tương lai sau này của Thiên Giai Y ( Cự Giải ) sẽ không còn phải mang một nỗi buồn nào nữa.

Cả hai người cứ giữ nguyên tư thế đó mãi, cô khóc anh dỗ. Hoàn toàn không để ý đến khung ảnh vỡ nát nằm ở bên cạnh. Mặt kính để lại những vết nứt, giống như xé toạt hình ảnh mười hai thiếu niên đầy sức sống trong quá khứ, đập tan đi sự thật đau lòng năm ấy. Mặc kệ điều đó là thật hay giả, nhưng một khi để lại vết thương thì dù có mất bao lâu phai tàn cũng chẳng thể nào xóa nhòa được vết sẹo đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info