ZingTruyen.Info

[ 12 Chòm Sao ] Mộng Thanh Xuân

Chương 37 : Tâm Bệnh

AkinaYasu

"Bí mật bị vùi lấp,
Bi kịch lại bắt đầu."

~•~•~•~

Hai ngày trước, người quản lý Tư Duệ đem đến cho Lãnh Âm ( Xử Nữ ) lời mời chụp cho số tiếp theo của một bìa tạp chí lớn do tòa soạn La Trì xuất bản. Vì ý tưởng cho chủ đề lần này là bình minh ngày đông nên cô đã phải thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị khi trời còn chưa sáng.

- Anh phải bảo tên Tư Duệ kia bớt nhận những lời mời này mới được.

Ngồi dựa lưng vào thành giường, Lâm Âu Đế ( Song Tử ) lầm bầm. Dù giọng anh tuy nhỏ nhưng vẫn bị Lãnh Âm ( Xử Nữ ) đang ngồi trang điểm bên cạnh nghe thấy hết. Cô buồn cười lắc đầu, tay vẫn không ngừng tạo ra một lớp trang điểm nhẹ trên gương mặt diễm lệ của mình.

- Anh ấy không biết phải khởi hành sớm như thế này. Bằng không thì anh ấy cũng không dám nhận lời đâu.

Tuy rằng cô đã giải thích, nhưng người nào đó vẫn không hề vui vẻ gì. Anh khoanh tay nhìn vợ của mình, nhỏ giọng trách mắng người tên Tư Duệ kia.

- Nhưng em chỉ mới ngủ được hai tiếng thôi mà.

Bởi vì ngày hôm qua Lãnh Âm ( Xử Nữ ) đi lịch trình đến gần một giờ sáng mới về, cô chỉ mới nghỉ ngơi được một chút mà giờ lại phải đi nữa. Lâm Âu Đế ( Song Tử ) anh lo cho sức khỏe của cô nên mới không vui như thế. Đương nhiên cô hiểu ý của chồng mình, mỉm cười cất gọn cây son vào túi xách, người phụ nữ mới đứng dậy tiến đến ôm chầm lấy anh rồi hôn lên hai bên má của đối phương.

Hành động này thành công làm cho cơn giận của người đàn ông tan thành mây khói. Anh thở dài vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn vào lòng, sau đó cúi đầu xuống hôn lên cái cổ trắng ngần của cô.

- Âm Âm, em đi rồi anh không ngủ được.

- Tại sao?

Nghe người nào đó nói vậy, Lãnh Âm ( Xử Nữ ) theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn anh. Đối diện với khuôn mặt ngây thơ của cô vợ nhỏ, đáy mắt Lâm Âu Đế ( Song Tử ) chợt tối lại. Bờ môi đang ngự trị ở cổ dần di chuyển lên trên, anh dịu dàng hôn lên hai bên gò má ửng hồng rồi lại đến đôi mắt to tròn đang nhìn anh đầy khó hiểu. Sau cùng là đến cánh môi đỏ mọng của cô mà cắn mút thật mạnh.

Mặc kệ người trong lòng cố đẩy anh ra, Lâm Âu Đế ( Song Tử ) càng thêm dùng sức. Anh đưa tay véo vào vòng eo nhỏ khiến cô khẽ kêu lên vì đau. Nhân cơ hội đó lưỡi anh chen vào trong khoang miệng cô càn quét hết mật ngọt của cô. Thoạt đầu Lãnh Âm ( Xử Nữ ) có chút giãy dụa, nhưng cuối cùng cô vẫn bại trận dưới nụ hôn mãnh liệt của anh. Cánh tay mềm mại câu lấy cổ nam nhân mà nhẹ nhàng đáp trả đối phương. Hai người hôn nhau cuồng nhiệt đến mức quên cả thời gian đang trôi qua từng phút. Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Âu Đế ( Song Tử ) mới chịu rời khỏi môi cô.

- Như này là khỏi cần tô son lại nữa rồi nhỉ?

Anh khẽ cười chọc ghẹo cô khi nhìn thấy bờ môi mềm mại kia đã sưng đỏ cả lên đầy dụ hoặc. Lãnh Âm ( Xử Nữ ) trừng mắt nhìn anh, sau cùng lại hừ nhẹ mà đứng lên chỉnh trang lại y phục của mình.

- Tối nay em mới về. Anh đi đón Sơ Nhất nhé.

Nhìn thấy cô xách túi chuẩn bị rời đi còn không quên dặn dò mình, Lâm Âu Đế ( Song Tử ) bật cười. Anh vội đứng dậy bước lại ôm lấy cô vào lòng, cánh môi lại một lần nữa hạ xuống vầng trán của đối phương.

- Nhớ về sớm nhé Âm Âm, anh sẽ nhớ em lắm.

- Được rồi được rồi. Anh Tư Duệ đang chờ em ở dưới nhà đấy.

Khẽ nhón chân hôn lên má anh thay cho lời chào tạm biệt, cuối cùng Lâm Âu Đế ( Song Tử ) mới chịu để cho Lãnh Âm ( Xử Nữ ) rời đi. Ánh mắt mãi dõi theo bóng lưng vợ mình cho đến khi cô lên xe của người quản lý rồi rời đi, lúc này anh mới chịu trở về giường ngủ.

Trên xe, Lãnh Âm ( Xử Nữ ) đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bất chợt người đàn ông ngồi ở ghế lái lên tiếng nói với cô:

- Này Lãnh Âm, anh nói nhỏ cái này nhé.

- Sao ạ? - Đôi mắt vẫn nhắm lại, cô gái nhỏ giọng đáp lại.

- Sau này em với thằng nhóc Âu Đế có muốn ngọt ngào thì lựa lúc không có mặt anh nhé.

Tư Duệ cười như không cười nói. Ban nãy anh ta đứng ở bên ngoài Ngự Tình Viên chờ "cô chủ nhỏ" của anh ra đã phải chờ hơn mười phút. Với thân phận là người quản lý đã dẫn dắt cô từ lúc mới bước vào nghề, đồng thời là anh trai của Tư Trì - quản lý nâng đỡ cho Lâm Âu Đế ( Song Tử ) thì làm sao anh không biết hai đứa nhóc đang làm cái gì. Tuy rằng điều đó không ảnh hưởng đến sự nghiệp của hai người, nhưng nó lại khiến cẩu độc thân anh đây tổn thương rất nhiều. Vì để bảo vệ trái tim mềm yếu của mình, đó là lí do mà Tư Duệ mới đưa ra lời nhắc nhở thân thân thiện này.

- Anh Tư Duệ, em trai anh còn hốt được bé trợ lý của chồng em thì tại sao anh lại không thể có bạn gái?

Cẩu độc thân Tư Duệ bị gà mình nuôi không thương tiếc dùng lời nói biến thành dao đâm vào trái tim mềm yếu khiến anh dù muốn cười cũng cười không nổi. Trừng mắt nhìn người đang ngồi phía sau, nhưng từ đầu đến giờ cô không mở mắt nên không thể nhìn thấy. Cuối cùng anh hừ lạnh rồi cam chịu mà lái xe đến địa điểm chụp hình.

May mắn cho Lãnh Âm ( Xử Nữ ) vì nơi mà bên kia chọn là một đồng cỏ không xa Ngự Tình Viên nên chỉ mất hơn ba mươi phút chạy xe đã đến nơi. Lúc này đoàn người phụ trách công việc hôm nay đã có mặt gần như đầy đủ. Ai nấy đều bận rộn hoàn thành nhiệm vụ bố trí cho buổi chụp hình quan trọng hôm nay. Vì sự xuất hiện của Ảnh hậu hôm nay nên đích thân phó giám đốc tòa soạn La Trì đến đây để giám sát nhằm đảm bảo tính an toàn cho ngày quan trọng hôm nay. Đang đứng bàn chuyện cùng tổng biên tập và nhiếp ảnh gia thì thấy chiếc xe của Tư Duệ chạy vào. Phó giám đốc là bà Trần lập tức tiến lại gần để chào hỏi.

- Quản lý Tư, Lãnh Ảnh hậu, hai người tới rồi.

- Buổi sáng tốt lành phó giám đốc Trần. – Tư Duệ mỉm cười lịch sự chào hỏi với người phụ nữ trước mắt.

- Buổi sáng tốt lành. Phiền ngài hôm nay đến đây một bữa rồi. - Lãnh Âm ( Xử Nữ ) nở nụ cười ngọt ngào bắt tay cùng phó giám đốc Trần.

Ba người cùng đứng trò chuyện khách khí một lúc thì tổng biên tập bất chợt gọi Lãnh Âm ( Xử Nữ ) đến để thợ trang điểm giúp cô tạo hình. Về phần trang phục thì hôm qua Tư Duệ có gửi trước cho cô để hôm nay chuẩn bị ở nhà trước, khi đến nơi chỉ còn trang điểm và làm tóc là có thể bắt đầu để tiết kiệm thời gian.

Mắt thấy mặt trời sắp mọc, tổng biên tập ra lệnh cho mọi người đẩy nhanh tiến độ công việc. Vì thế thời gian tưởng chừng phải mất hơn một giờ đồng hồ đã được rút gọn lại thành hai mươi phút. Bởi vì phong cách hôm nay có chút giản dị nên các nhân viên trang điểm đã thống nhất chỉ làm đơn giản mà nhẹ nhàng thôi. Bởi vì trời sinh Lãnh Âm ( Xử Nữ ) có một làn da trắng mềm mại cùng gương mặt diễm lệ nên cho dù cô có để mặt mộc thì cũng không ai tìm ra được một khuyết điểm nào. Ngồi trước gương trang điểm, nữ nhân khuynh thành cười nhẹ đáp lại từng lời ca ngợi ngưỡng mộ của nhân viên.

- Được rồi, bắt đầu thôi.

Sau lời của nhiếp ảnh gia, lúc này Lãnh Âm ( Xử Nữ ) mới cởi chiếc áo khoác lông mềm mại ra, bên trong chỉ còn một chiếc váy tay phồng được thiết kế từ chất vải voan màu trắng, tà váy dài đến gót chân làm cho mắt cá chân mảnh khảnh như ẩn như hiện. Mái tóc mượt mà óng ả xõa xuống tầng tầng lớp lớp bồng bềnh như những đám mây, nổi bật hơn là nhà tạo mẫu tóc đã đính lên mái tóc ấy vài bông hoa nhỏ cùng màu với trang phục đang được diện trên người cô. Đứng giữa đồng cỏ xanh mướt, Lãnh Âm ( Xử Nữ ) tựa như một thiên thần thanh khiết đang chơi đùa cùng thiên nhiên.

Bình minh bắt đầu ló những tia sáng đầu tiên của một ngày mới, bất chợt trở thành một điểm nhấn khiến cho người con gái đang đứng quay lưng với mặt trời càng thêm rực rỡ. Dẫu rằng nhiệt độ buổi sáng vào ngày đông thường rất thấp, ấy vậy mà Lãnh Âm ( Xử Nữ ) vẫn chuyên nghiệp phô bày ra vẻ đẹp và thần thái của bản thân. Gió làm tà váy lay động, theo khoảnh khắc đứng dưới bình minh, ý cười bên môi lộ vẻ mê hoặc lòng người.

Trong những khoảnh khắc ấy, mọi người có mặt tại đó đều bị vẻ lộng lẫy của Lãnh Âm ( Xử Nữ ) cám dỗ mà say mê, mơ mộng đến tận tâm can. Cùng lúc đó, nhiếp ảnh gia bắt đầu điều chỉnh góc độ chụp hình. Mỗi một lần đèn flash xuất hiện là một tấm ảnh đã được lưu lại. 

Khi mặt trời ló dạng cũng là lúc kết thúc buổi chụp hình ngày hôm nay. Phó giám đốc Trần luôn nghe được nhiều tin tức công chúng ca ngợi rất nhiều về Ảnh hậu, không ngờ rằng hôm nay tận mắt nhìn thấy người thật phô bày ra vẻ đẹp của mình mới khiến bà không khỏi thán phục. Nhìn cô đang cầm lấy cái áo lông mà Tư Duệ đưa tới, bà mỉm cười nói:

- Lãnh Ảnh hậu, cô có muốn chụp hình cho tạp chí số kế tiếp không? Tôi cảm thấy hiệu quả sẽ vượt ngoài tưởng tượng của tôi đấy.

- Cảm ơn ngài đã mời tôi. Nhưng sắp tới tôi sẽ bận rộn lắm nên tiếc rằng đành phải hẹn lần khác vậy.

Nghe vậy, phó giám đốc Trần cũng không tức giận. Bà biết cô là một diễn viên có tiếng, ngày ngày nhận được biết bao kịch bản tốt thì làm gì còn thời gian rảnh để chụp hình cho tạp chí bên bà?

- Thật tiếc quá. Vậy thì chúng ta đành gặp lại nhau vào lần khác rồi. – Mang theo chút tiếc nuối cùng mong chờ, bà đáp lại.

Hai người trò chuyện thêm vài ba câu thì Lãnh Âm ( Xử Nữ ) phải rời đi. Cô nói lời chào tạm biệt với đối phương và những nhân viên công tác khác rồi trở vào trong xe.

Chiếc xe một lần nữa lăn bánh trên đường, lúc này người phụ nữ mệt mỏi dựa người vào cửa xe. Cô cuộn người lại vùi mình vào trong chiếc áo lông ấm áp làm Tư Duệ buồn cười khi nhìn bộ dáng như chú mèo nhỏ của cô.

- Buồn ngủ à?

- Anh nghĩ xem phải thức dậy từ lúc ba giờ sáng thì buồn ngủ không? – Không hỏi thì thôi đi, hỏi rồi càng khiến Lãnh Âm ( Xử Nữ ) ai oán nhìn anh hờn dỗi.

Tư Duệ nhún vai, tỏ vẻ bản thân vô tội. Nếu không phải đến lúc nhận lời mời rồi bên đối phương mới thông báo giờ giấc thì anh đã không phải có mặt ở đây làm tài xế không công cho cô nhóc này rồi. Cho nên việc này không thể trách anh được, có trách thì hãy trách bên kia thông báo thời gian trễ.

- Ôi, nếu không phải thù lao cao thì em đã ở nhà rồi. - Lãnh Âm ( Xử Nữ ) mệt mỏi than vãn.

- Nhóc, em không thiếu tiền nhưng anh thì thiếu đấy. - Tư Duệ cười như không cười nói.

- Em nghĩ anh nên đi kiếm bạn gái giàu có để được bao nuôi đi.

Ha, nha đầu thối này.

Tư Duệ cười lạnh không thèm đáp trả. Hừ, anh đây không cần so đo với trẻ con.

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Lãnh Âm ( Xử Nữ ) rũ mắt nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, môi mím lại thành một đường thẳng tắp. Chần chừ vài giây, cuối cùng cô mới chịu bắt máy.

- Vâng, Lãnh Âm đây.

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà nét mặt cô càng trầm xuống. Ý cười trong đáy mắt cũng đã biến mất không chút dấu vết. Tư Duệ khẽ đánh mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu thì vô tình nhìn thấy cử chỉ cắn môi của cô. Theo hiểu biết của anh, mỗi lần Lãnh Âm ( Xử Nữ ) cắn môi là lúc cô đang lo lắng về một việc gì đó. Không hiểu sao lúc này anh ta lại cảm thấy có một cỗ bất an dâng trào.

- Vâng, con biết rồi. Con sẽ sắp xếp.

Chờ đến khi bên kia nói xong, Lãnh Âm ( Xử Nữ ) nhỏ giọng đáp lại. Cuộc gọi kết thúc, tâm trạng của cô gái trẻ cũng theo đó mà chùn xuống.

Nhìn thấy không khí trong xe bắt đầu trầm hẳn đi, người mới lúc nãy còn đang đùa giỡn với mình đã đánh mất sức sống ban đầu. Cô tựa đầu vào cửa kính, đôi mắt vô hồn ngắm nhìn cảnh vật không ngừng thay đổi bên ngoài. Tư Duệ rất muốn hỏi cô rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng anh ta lại không dám thốt lên thành lời.

- Anh này.

Bất chợt, tiếng của Lãnh Âm ( Xử Nữ ) vang lên thật nhẹ nhàng. Cô rũ mắt, cố gắng kiềm nén sự run rẩy của cơ thể.

- Hửm? - Vì phải lái xe nên Tư Duệ không thể quay đầu nhìn cô, chỉ có thể lên tiếng trong khi mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.

- Sau khi đợt tuyên truyền xong...em có thể xin nghỉ một thời gian được không ạ?

- Vì sao?

Giống như vừa nghe một điều gì đó bất ngờ, khóe môi Tư Duệ hơi cứng lại, anh cau mày hỏi. Bằng hiểu biết của anh về con người Lãnh Âm ( Xử Nữ ), cô sẽ không chủ động xin nghỉ phép nếu không có việc gì quan trọng. Lời này của cô gái đã thành công khiến anh lo lắng thêm về cô.

- Có phải em đang gặp khó khăn gì không?

Đối với câu hỏi của người quản lý, Lãnh Âm ( Xử Nữ ) trầm mặc một hồi. Tư Duệ cũng không hối thúc cô mà ngược lại còn kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, anh lại nhận được một tin tức động trời.

- Bệnh của em...có khả năng tái phát lại.

Bệnh? Tái phát?

Bằng trí nhớ của mình, Tư Duệ mới khiếp sợ khi nghe cô nói, thiếu chút nữa anh bị mất tay lái mà đâm vào xe đi ngược chiều. Nhanh tay lái đến một chỗ vắng vẻ, lúc này anh ta mới quay đầu nhìn Lãnh Âm ( Xử Nữ ). Không biết vì sao giờ phút này anh lại cảm thấy cô đang thất vọng rất nhiều.

- Em sợ lần này em không thể khống chế được căn bệnh của mình nữa. Anh, em rất sợ.

Giây phút này, người con gái ấy đã không thể khống chế được xúc động trong lòng mà bật khóc. Cô vùi mặt mình vào trong lớp áo khoác dày cộm, cả người thu lại như một chú mèo con bị thương. Lúc này cô trong thật yếu ớt và mong manh, khác xa với vẻ mị hoặc thường ngày của mình.

Tư Duệ biết, căn bệnh của Lãnh Âm ( Xử Nữ ) chính là từ cấm mà Lâm Âu Đế ( Song Tử ), Tư Trì hay là cả hai đại gia tộc Lâm - Lãnh không cho phép nhắc đến. Đại tiểu thư duy nhất của Lãnh gia, con dâu bảo bối của Lâm gia và người vợ mà Ảnh đế cưng sủng nhất đều được mọi người tìm mọi cách chữa dứt bệnh.

Tiếc rằng, bệnh về thể xác còn có thể chữa lành, nhưng một khi đã bị tổn thương về tinh thần thì nó đã trở thành một tâm bệnh khó trị. Ngoại trừ việc Lãnh Âm ( Xử Nữ ) tự mình tháo bỏ khúc mắc thì chẳng ai có thể làm căn bệnh của cô biến mất hoàn toàn. Nhưng mà, chìa khóa có thể gỡ rối trong cô đã biến mất từ nhiều năm về trước.

Thân là người đại diện chịu trách nhiệm bảo vệ cô trong giới giải trí khắc nghiệt này, nhưng lần này chính bản thân Tư Duệ cũng cảm thấy có lỗi. Bởi lẽ anh đã không để ý đến bệnh tình của cô mà để cho nó tái phát lần nữa.

Bàn tay đang đặt trên vô lăng siết chặt lại, anh cắn răng nhìn cô gái nhỏ đang òa khóc như một đứa trẻ, cuối cùng chỉ có thể đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô thay cho sự an ủi bằng lời.

- Lãnh Âm, em có nói chuyện này cho thằng nhóc kia biết chưa?

Anh hạ giọng hỏi, bàn tay đang siết chặt bất giác buông lỏng xuống. Chuyện quan trọng như thế này, ít ra hẳn Lâm Âu Đế ( Song Tử ) phải biết chút gì đó. Nhưng nằm ngoài dự đoán của anh, Lãnh Âm ( Xử Nữ ) lại lắc đầu.

- Em nói với anh ấy là em không sao. Vì thế Đế cũng không biết.

Cái lần cô gặp Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) rồi trở về nhà cùng căn bệnh, Lâm Âu Đế ( Song Tử ) đã biết được. Bởi vì chính anh đã dành ra thời gian cả một bữa tối để dỗ cô vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh dậy, anh bảo muốn đưa cô đi khám thì cô đã từ chối và đáp lại là mình ổn. Chồng cô không muốn ép buộc nên chỉ đành cho qua mọi chuyện.

Chỉ có điều, bản thân Lãnh Âm ( Xử Nữ ) biết, cô đang không ổn một chút nào.

- Nhưng Lãnh Âm, anh nghĩ em nên nói với thằng nhóc chuyện này.

Tư Duệ nghiêm khắc nói. Anh lấy điện thoại trong túi ra muốn gọi cho Lâm Âu Đế ( Song Tử ). Nhưng tay chưa kịp chạm vào màn hình thì điện thoại đã bị đoạt lấy.

Lãnh Âm ( Xử Nữ ) bật dậy giữ chặt lấy điện thoại của đối phương trong tay, khuôn mặt lấm lem vì nước mắt. Anh có thể thấy, đôi mắt long lanh tràn ngập nước đang ẩn chứa một nỗi sợ hãi vô hình. Cô cất tiếng, thanh âm vì khóc mà trở nên khàn đi rất nhiều, nếu lắng nghe kĩ sẽ thấy được giọng cô đang run rẩy.

- Anh Tư Duệ, xin anh đừng nói cho anh ấy biết. Nếu anh ấy biết được thì sẽ rất lo.

"Âm Âm, cậu nhìn tớ này, tớ là Âu Đế đây."

Bất chợt, một thanh âm như vang vọng bên tai cô, một ký ức tưởng chừng đã lãng quên từ lâu.

- Âm Âm, hãy bình tĩnh lại. Nhìn tớ này, Đế của cậu đã đến rồi này.

Cậu thiếu niên hốt hoảng gào to với cô bạn của mình. Có lẽ vì chạy vội mà mồ hôi đã ướt đẫm hết phần lưng của chiếc áo trắng, lồng ngực phập phồng thở dốc. Rõ ràng cậu muốn tiến lên kéo bạn mình xuống, nhưng tình thế lại không cho phép cậu làm điều đó.

Tiếc rằng, người thiếu nữ được gọi tên vẫn không quay đầu. Lúc này đây, đôi mắt của cô trống rỗng không còn tiêu cự. Cô giống như một con rối vô tri vô giác, chỉ có thể hành động trong vô thức. Bây giờ người thiếu nữ đấy đang đứng trên lan can sân thượng nhà mình, mắt vô hồn nhìn về khoảng trời xa xăm. Tầng lâu cao cách mặt đất một khoảng cách dài, chỉ cần xẩy chân rơi xuống liền có thể mất mạng như chơi. Ấy vậy mà cô gái vẫn không màng nguy hiểm, thậm chí còn muốn tiến lên một bước.

Hành động này khiến cho mọi người đứng bên dưới thất kinh. Người phụ nữ bị một màn này dọa cho sợ hãi, bà khóc lóc van xin.

- Tiểu Âm con ngoan, con đừng làm cho mẹ sợ mà.

- Tiểu Âm, con mau xuống đây với ta. - Đứng bên cạnh đỡ lấy vợ mình, người đàn ông trung niên cũng hoảng sợ không kém.

Mặc cho lời van xin của mọi người phía dưới, người thiếu nữ vẫn đứng chết lặng ở đó. Thậm chí, cô còn khẽ cười ngân nga một giai điệu nào đó.

Cuối cùng, trong tiếng hét kinh hãi của mọi người, thiếu nữ đã nghiêng người ngã về phía trước. Trên khuôn mặt tái nhợt của cô là một nụ cười yết ớt nhưng mãn nguyện, váy trắng tung bay theo gió, vô tình che phủ đi sự nhợt nhạt của cô.

- Không được!!!

Ngay sau đó, một bàn tay đã nhanh chóng túm được tay cô mà kéo lại. Trong đôi đồng tử mơ hồ, hình bóng cậu thiếu niên đã nhảy xuống theo cô không chút do dự chợt xuất hiện. Trong không trung, cậu dùng sức ôm lấy cô vào lòng rồi xoay người lại để cậu trở thành tấm đệm đỡ lấy cô.

Trong thời khắc nguy hiểm đấy, thật may là vị quản gia đã kịp thời gọi cứu hộ. Cô cậu thiếu niên đã được tấm đệm lớn cứu lấy một mạng. Ngày đó dần trở thành sự kiện khiến cho hai nhà Lâm - Lãnh nổi lên sóng gió.

Năm đó, hai người họ vừa tròn mười chín tuổi.

Ký ức vụn vỡ thoáng hiện về trong tiềm thức, nó vô tình trở thành một con dao bén nhọn không ngừng mổ xẻ từng tấc da thịt trên người Lãnh Âm ( Xử Nữ ). Sau ngày hôm đó, Lãnh gia đã tìm đến nhiều bác sĩ tâm lý giỏi từ khắp nơi về điều trị cho cô. Ròng rã bốn năm tích cực chữa bệnh, cuối cùng bệnh của cô cũng được tuyên bố là khỏi hẳn.

Không ai nghĩ đến, sau khoảng thời gian dài trôi qua, căn bệnh đấy lại một lần nữa tái phát.

Vì không muốn kích thích Lãnh Âm ( Xử Nữ ) thêm, cuối cùng Tư Duệ đành gật đầu đồng ý. Vì cô đã khóc cùng với thể trạng mệt mỏi hôm nay, Lãnh Âm ( Xử Nữ ) đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngồi một bên dỗ dàng từ nãy đến giờ, Tư Duệ đưa tay xoa thái dương nhức mỏi của mình. Tuy rằng anh ta đã hứa sẽ giấu đi bí mật cùng cô, nhưng anh thật sự không biết câu chuyện sẽ được giấu trong bao lâu. Chỉ mong rằng đến khi Lâm Âu Đế ( Song Tử ) phát hiện, mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info