ZingTruyen.Info

[ 12 Chòm Sao ] Mộng Thanh Xuân

Chương 15 : Cả Đời Không Thể Quên

AkinaYasu

"Một đời quá dài, cho nên chẳng thể nào tạm bợ."

~ Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) ~

~•~•~•~

< They never lose hope

When everything’s cold and the fighting’s near

It’s deep in their bones they’ll run into smoke

When the fire is fierce… >

Tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên thu hút sự chú ý của nam nhân. Anh dời tầm mắt sau cặp kính cận về phía màn hình điện thoại không ngừng hiển thị cuộc gọi đến. Xác định người ở đầu dây bên kia là ai, đôi mắt kia bỗng trở nên âm trầm. Nhẹ buông cây bút xuống, ngón tay thô ráp lướt trên màn hình điện thoại, dứt khoác phá tan tiếng chuông ầm ĩ reo không ngừng.

[ Tiểu Thái, con làm gì mà lâu thế? ]

Không ngoài dự đoán, giọng nói êm tai của người phụ nữ vang lên từ đầu dây bên kia. Dù cách một màn hình, nhưng anh vẫn có thể hình dung ra được bộ dáng phàn nàn của người đó. Đôi mày khẽ chau lại đầy mệt mỏi, lúc này cánh môi mỏng mới chịu phát ra từ ngữ rõ ràng:

- Mẹ, người gọi cho con có chuyện gì ạ?

Tiếng mẹ phát ra trọn vẹn từ người đàn ông rõ là ôn nhu hết mức, nhưng vì sao trong đôi mắt kia lại chất chứa một chút ưu phiền? Chỉ có Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) mới biết được, đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi anh dọn ra khỏi căn nhà đó. Phải! Đây là người mẹ đã lâu không gặp của anh.

Nhưng mà, dù có luyến tiếc thế nào, nhung nhớ thế nào, câu nói của anh đã vạch ra một khoảng cách vô hình giữa hai mẹ con. Rõ ràng là người thân trong gia đình, nhưng lời nói thì lại khách khí vô cùng. Không hề giải thích, cũng không phải lời thăm hỏi, mà anh đang trực tiếp vào thẳng vấn đề như rất mong mau chóng được cúp máy.

Dường như đối phương cũng nhận ra được suy nghĩ của anh, nên tiếng phàn nàn kia đã vội lặng im. Trầm ngâm một lúc, cuối cùng Mạc phu nhân mới ngập ngừng lên tiếng:

[ Tiểu Thái, cuối tuần này con trở về được không? ]

- Con rất bận!

Trái với sự mong muốn của người mẹ, Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) lại dứt khoác từ chối, anh lạnh nhạt nhìn sấp giấy tờ trên bàn, bình tĩnh nói tiếp:

- Bây giờ con đang bận soạn giáo án, không thể tiếp chuyện với mẹ được. Xin người thứ lỗi.

[ Khoan đã Tiểu Thái… ]

Không để người kia nói tiếp, Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) đã nhấn vào nút tắt. Màn hình điện thoại tối đen như trạng thái ban đầu của nó. Người đàn ông cũng rất nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có. Đáy mắt anh không hiện lên một chút cảm xúc gì nhìn chằm chằm lấy chiếc điện thoại trên bàn, rồi lâm vào trầm tư. Cuối cùng, khóe môi kia cũng chỉ cong lên thành một nụ cười hờ hững. Thôi bỏ đi. Mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) nghĩ rằng, sau lần gọi này mẹ anh sẽ không còn liên lạc nữa, nhưng anh thật sự không ngờ rằng, bà đã dùng một cách khác để “ép” anh trở về.

Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) xuất thân từ một gia đình gia giáo. Từ nhỏ anh được dạy thế nào là kiềm nén cảm xúc và học cách đối xử dịu dàng, ôn hòa với mọi người xung quanh. Vì thế nên trong cuộc đời anh rất hiếm khi bộc lộ sự phẫn nộ của mình ra ngoài. Chỉ duy nhất có lần đó là một ngoại lệ đối với anh. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa căn hộ của mình, Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) mới thầm nghĩ, e rằng ngày hôm đó không còn là ngoại lệ nữa rồi.

- Mẹ, người làm gì ở đây?

Người phụ nữ được anh gọi là mẹ thì lại mỉm cười nhìn cậu con trai đã lâu không gặp của mình. Dù vậy, nụ cười của bà lại khá gượng gạo vô cùng, dường như đang khó xử bởi sự xuất hiện đột ngột của mình tại đây. Nhưng rất nhanh, người bên cạnh đã vội lên tiếng giúp bà.

- Thái Viễn ca ca, vì anh không về nhà nên bác gái mới phải cất công đến đây thăm anh đấy.

Giọng nói mềm mại như mật ngọt rót vào tai Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ), khiến anh chau mày hướng về chủ nhân của giọng nói. Lúc này anh mới phát hiện ra người đang vui vẻ khoác tay mẹ anh là một cô gái trẻ trông xấp xỉ tuổi của em gái anh. Nếu xét về nhan sắc, cô gái này có thể gọi là thanh tú, còn nếu xét về những điều kiện khác thì chỉ ở mức tầm trung. Có thể là do sinh ra trong một gia đình khá giả nên cũng biết cách ăn mặc, chăm sóc da, làm đẹp. Nhưng nhìn chung trang phục hiện tại trên người cô gái vẫn chưa thể gọi là hàng hiệu được. Cơ mà, có thể được mẹ anh đưa tới đây, ắt hẳn gia đình cô ta có liên quan tới người cha ruột thịt của anh rồi.

- Cô là? - Nhưng dù cho có là người mà cha mẹ anh yêu thích đi chăng nữa, Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) vẫn chỉ bày ra bộ dáng ôn nhu xa cách. Cuộc đời anh đã gặp rất nhiều người phụ nữ, đẹp có, xấu có, quyến rũ có, thanh thuần cũng có, nhưng chung quy tất cả đều không phải bọn họ, nên chẳng có lí do gì mà anh phải tỏ vẻ thân thiết hay yêu mến gì.

- Tiểu Thái, đây là Tiểu Mễ con gái của chú Vu hàng xóm mới chuyển đến nhà chúng ta bốn tháng trước. Nay con bé cũng muốn gặp con nên mẹ dẫn con bé theo để hai đứa làm quen.

Không biết vì lo lắng hay khó xử mà Mạc phu nhân lại rụt rè lên tiếng. Rõ ràng bản thân bà là mẹ, là trưởng bối của anh, nhưng vì sao lại phải khép nép trước một người mà mình gọi là con như thế? Nhưng dường như đối phương cũng không để tâm lắm, khóe môi anh nhếch lên hờ hững, tựa như là cười cho có lệ với câu trả lời của bà cũng như cái nhìn say mê của cô gái bên cạnh.

Tựa hồ thấy Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) không có ý định mời hai người bọn họ vào nhà, Mạc phu nhân tỏ vẻ lúng túng. Bà biết, con trai bà không có ý định mời bà vào nhà, bà cũng không để tâm, nhưng mà bây giờ ngoài hai mẹ con họ ra còn có thêm người thứ ba, nếu anh không mời vào thì e là sẽ bị Tiểu Mễ đánh giá thấp. Nhưng phải nói là, tuy anh không có ý định để hai người này bước chân vào nhà mình thật, nhưng mà anh cũng biết mẹ mình sẽ bị miệng lưỡi người thiếu nữ bên cạnh làm cho khó xử, mà như thế chẳng khác nào anh đang tự chuốc lấy phiền phức về cho mình. Vì thế, không để Mạc phu nhân lên tiếng, Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) đã thay bà cất lời:

- À con thất lễ quá. Hai người vào nhà đi.

Dường như chỉ chờ đến câu nói này, ánh mắt Tiểu Mễ sáng lên. Cô cười rạng rỡ, khoác tay vị phu nhân bên cạnh đang tỏ vẻ ngượng ngùng mà đi vào. Mặc dù Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) không có ý định thân thiết với hai người họ, nhưng anh cũng không đến nỗi bạc đãi khách đến nhà của mình. Nam nhân xoay người bước vào trong bếp, để lại hai vị khách không mời đang ngồi trên chiếc ghế sopha ở phòng khách. Bởi vì do thiết kế của căn hộ nên giữa phòng khách và phòng bếp chỉ đơn giản cách nhau bởi một quầy rượu tinh xảo. Từ vị trí của Tiểu Mễ, cô có thể dễ dàng nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp. Không biết vì sao khi nhìn vào bóng lưng cao gầy của anh, trái tim cô vẫn luôn rộn nhịp. Từ lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt nam tính, đôi mắt sâu thẳm, nụ cười hững hờ của anh đều đã thu hút cô. Rõ ràng chỉ là người mới lần đầu gặp mặt, nhưng lại có thể khiến cô say đắm từ cái nhìn đầu tiên thì ắt hẳn cô phải chiếm lấy được người này.

Rất nhanh, nam nhân đã bưng ra cho hai vị khách của mình hai tách trà cùng một dĩa trái cây. Mùi thơm của lá trà rất nhanh lan tỏa căn phòng, kích thích khứu giác của hai người phụ nữ. Anh đảm đang như thế, làm cho cô gái Tiểu Mễ càng say mê anh hơn nữa. Cô bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác, muốn khao khát anh, muốn chiếm hữu người nam nhân này làm của riêng mình.

- Thái Viễn ca ca, anh hiện tại đang làm giáo viên tiểu học ạ?

Trên đường đến đây, cô có nghe Mạc phu nhân nói về công việc của anh. Có một điều cô khá thắc mắc, gia đình anh bao đời nay đều làm giảng viên cho đại học Oxford ở Anh, nhưng thay vì chọn tương lai rộng mở trước mắt, anh lại trở thành giáo viên tiểu học ở trong nước. Cô có hỏi Mạc phu nhân, nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu bất đắc dĩ của bà. Nếu mẹ ruột đã không biết thì chỉ còn cách hỏi thẳng chủ nhân để tìm được câu trả lời.

Đối với những loại câu hỏi giống như thế này, Mạc Thái Viễn cũng lười đáp. Anh chỉ gật đầu cho có lệ, coi như là cấp cho người mẹ của anh mặt mũi đi. Được một lần sẽ có lần thứ hai, Tiểu Mễ chỉ cho rằng anh lười trả lời, nên cũng vì một cái gật đầu của anh mà vui vẻ hỏi tiếp. Cô hoàn toàn không biết rằng, anh lười để tâm đến sự tồn tại của cô, nhưng vì nể mặt trưởng bối của mình nên mới cho cô cơ hội ồn ào như thế. Nếu cô chịu quan sát kĩ hơn thì sẽ thấy trong đôi mắt kia hoàn toàn không có độ ấm nào. Tiểu Mễ không thấy, không có nghĩa là Mạc phu nhân không nhìn thấy. Bà đem sự lạnh lùng, xa cách của con trai mình thu vào đáy mắt, để rồi chỉ gói gọn những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng bằng một nụ cười chua xót. Con trai bà, từ lúc nào đã xa cách bà thế này? Anh lạnh nhạt, anh hờ hững tạo dựng bức tường ngăn cách mình với gia đình, với những người thân máu mủ kia là vì cái gì?

Có phải là vì, anh vẫn còn để tâm đến ngày hôm ấy?

Quá khứ đã qua, bà cũng không muốn nhắc lại. Nhưng mà Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) lại vì một người ngoài mà biến quá khứ trở thành gai nhọn trong tim, chỉ cần ai chạm tới liền dùng nó mà rạch ra những vết thương lòng. Vậy lí do anh mới giữ khoảng cách với mọi người, có phải là để bảo vệ bản thân không? Nếu điều đó là thật, chứng minh rằng tình yêu của anh dành cho hồng nhan kia rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu?

Câu trả lời này, xem ra chỉ có thể để thời gian trả lời.

Cứ thế, bầu không khí giữa ba người cứ thế diễn ra trong sự ngột ngạt và kì lạ. Từ đầu đến cuối, Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) không hề mở miệng trả lời bất kì câu nào của Tiểu Mễ, anh chỉ hoặc là gật đầu hoặc là lắc đầu, nhưng đa phần đều là im lặng. Mạc phu nhân chỉ ngồi một bên, đem hết lo lắng, khó xử của mình hóa tâm tư mà triền miên. Cho đến khi nam nhân cúi đầu liếc nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ điện thoại, anh mới mỉm cười lên tiếng:

- Xem kìa, con quên mất mình có công chuyện phải đi, không thể tiếp hai người được nữa rồi.

Một câu lịch sự thông báo, nhưng Mạc phu nhân lại nhận ra hàm ý đuổi khách rất rõ ràng. Bà nhận thấy hôm nay đến đây đã là giới hạn của anh nên cũng chẳng dám luyến tiếc gì nữa. Tiểu Mễ thì bày tỏ sự tiếc nuối không ngừng, cô bắt đầu cảm thấy hình như anh không thích mình. Nhưng không sao, người càng khó chinh phục thì càng rất chung tình, cô không tin bản thân sẽ không thu phục được anh. Hai người thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) lại nói tiếp:

- Vu tiểu thư, tôi muốn nói chuyện riêng với mẹ tôi. Không phiền cô ra ngoài đứng chờ trước chứ?

Tiểu Mễ giật mình, nhưng nhanh chóng để sự vui mừng lấn át. Đây là câu nói thứ hai mà anh chịu mở miệng nói với cô. Người đã mở miệng, làm sao cô có thể từ chối? Tiểu Mễ nhìn sang Mạc phu nhân, thấy bà gật đầu thì mỉm cười rồi rời đi trước. Đến khi âm thanh đóng cửa vang lên, trong phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con Mạc gia. Nụ cười trên môi người đàn ông vẫn vậy, anh nhìn người mẹ cao quý của mình, không nóng không lạnh nói:

- Tuần sau con sẽ về. - Trở về để giải quyết một số mớ phiền phức không cần thiết.

Dường như Mạc phu nhân cũng hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh, bà ừ một tiếng, sau đó lại chần chừ không dám nói ra suy nghĩ của mình. Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) biết, thế nên anh vẫn bình tĩnh chờ đợi câu nói của bà. Ước chừng thời gian trôi qua hơn một phút, cuối cùng Mạc phu nhân mới hạ quyết tâm nói ra:

- Tiểu Mễ là một đứa trẻ tốt. Con bé sẽ không làm tổn thương con như…

*Choang*

Lời nói chưa dứt đã bị âm thanh va chạm của thủy tinh làm cho ngừng lại. Mạc phu nhân sắc mặt trắng bệch ngã xuống chiếc ghế sopha, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn những mảnh vụn vỡ thủy tinh nằm rải rác ngay dưới chân mình. Ban nãy, khi bà định nói ra cái tên đó, người nam nhân đã dùng tay hất đổ chiếc tách sứ trên bàn khiến nó rơi xuống ngay dưới chân bà.Thật may là nó không va chạm với da thịt nên cũng không để lại bất kì vết thương nào trên người bà.

Lúc này đây, khuôn mặt Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh ban nãy. Anh mỉm cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo đến thấu xương. Cánh môi kia cong lên thành nửa đường cong tuyệt đẹp, tựa như lời cảnh cáo của anh dành cho bà, người mẹ thân thuộc của bản thân.

Có vẻ như tiếng động này đã khiến Tiểu Mễ đứng chờ ngoài cửa chú ý. Cô vội mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì hốt hoảng không thôi. Đôi chân nhanh chóng chạy đến bên người Mạc phu nhân đỡ bà dậy, một bên lại giương ánh mắt không dám tin nhìn người nam nhân kia. Bởi vì tức giận nên thanh âm thoát ra từ cuống họng có phần cao hơn bình thường.

- Thái Viễn ca ca, đây là mẹ ruột của anh. Anh làm thế là không đúng với bậc làm con rồi.

Mẹ ruột? Không phải là người sinh ra anh nhưng vẫn có công nuôi dưỡng, chắc hẳn cũng được gọi là mẹ ruột nhỉ?

Nụ cười trên môi Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ) càng thêm sâu hơn. Lúc này anh mới đánh giá cô gái kia kĩ hơn. Vẻ ngoài thanh tú, gia thế bình thường, tính cách lại kiên cường, tất cả đều khiến anh phải chán ghét.

- Mẹ, con hi vọng người hiểu được rằng, dù cho cô gái này có tốt đến đâu đều không xứng so sánh với cô ấy.

Nam nhân hướng về người phụ nữ bị bản thân dọa cho sợ hãi kia nhẹ nhàng nói một câu. Rồi lại quay sang người thiếu nữ với khuôn mặt đang tái dần.

– Cô biết không? Tôi đã gặp rất nhiều người phụ nữ đẹp hơn cô, xuất sắc hơn cô, hiểu chuyện hơn cô. Nhưng bởi vì bọn họ đều thích khuôn mặt này của tôi, tôi đều cảm thấy bọn họ thật ghê tởm. Và cô cũng thế!

Từng lời tàn nhẫn cứ thế được thoát ra từ người đàn ông dịu dàng kia. Anh vẫn cười, nhưng cả Mạc phu nhân và Tiểu Mễ đều cảm thấy nụ cười đó đầy chán ghét. Đó mới là bản chất thật của Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ). Tưởng chừng là rất ôn nhu với người khác, nhưng khi tháo bỏ lớp mặt nạ đó ra lại là sự tàn nhẫn không tiếc buông lời cay độc hủy diệt một con người. Lúc này hai người kia mới nhận ra rằng đây là con người thật của anh, cả hai đều không khỏi lạnh sống lưng.

Tiểu Mễ cắn môi, cố ngăn những giọt nước mắt vì bị xúc phạm mà đỡ Mạc phu nhân đứng dậy rồi rời đi. Bóng dáng hai người dần biến mất sau cánh cửa, để lại một mình anh cô độc ở lại cùng đống hỗn độn do bản thân bày ra.

Nụ cười vụt tắt, hàng mi kia khẽ rũ xuống che đi những băng giá trong đáy mắt. Đôi tay rất nhanh nhấn một dãy số lạ trên màn hình điện thoại. Qua hai giây, đầu bên kia đã vang lên một âm thanh khàn khàn của đàn ông.

[ Đại ca à, cậu gọi tôi có chuyện gì không? ]

- Chiều nay thay cho tôi một bộ sopha mới, và tiện thể mua thêm bộ tách sứ mới nhé. – Không còn dáng vẻ đáng sợ, giờ khắc này đây anh còn thản nhiên cười đùa với đối phương.

[ Sao tự nhiên lại muốn đổi? Bộ cũ cũng đắt tiền lắm đấy. ] – Người bên kia khó hiểu hỏi lại.

- Dính bẩn rồi, giặt không ra đâu. Cậu cũng biết tôi thích sạch sẽ mà.

Bên kia chợt im lặng vài giây, dường như đang cố tiếp thu những ẩn ý của Mạc Thái Viễn ( Kim Ngưu ). Cuối cùng, đối phương chỉ thở dài ừ một cái rồi cúp máy. Nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, rồi lại đưa mắt nhìn về chiếc tách sứ đã vỡ tan, đôi mắt anh chợt tối lại. Không biết lúc đó Mạc phu nhân có để ý hay không, chiếc tách mà anh hất đổ là chiếc tách mà Tiểu Mễ đã dùng. Điều đó biểu hiện rằng anh chán ghét những đồ vật mà người phụ nữ đó chạm vào, cũng như lời cảnh cáo về những suy nghĩ điên rồ của bà.

Bạn của anh từng hỏi rằng, hà cớ gì phải phiền phức như thế. Anh chỉ im lặng không nói ra đáp án của mình. Cần gì phải nói, khi bọn họ đều biết rõ một điều, ngoài cô ấy ra, anh sẽ không tiếp nhận bất kì người phụ nữ nào khác. Bởi vì bọn họ, đều không phải là cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info