ZingTruyen.Info

[1][Đam] Trở lại thời Tiên Tôn còn niên thiếu

Chương 55. Phá kính (1)

littlelittlezzz

Chiếu dạ huỳnh sống ở đáy vực sâu. Lúc đến nơi, không có gì đáng ngạc nhiên, Ngôn Khanh và Quân Như Tinh thấy ngay những dấu chân chịt chằng dưới mặt đất. Đoán chừng các đệ tử đều tìm đến nơi này đầu tiên khi tiến vào bí cảnh Đinh Lan.

Dưới nền hang là một thảm cỏ dại um tùm, Ngôn Khanh dùng kiếm gỗ dọn đường rồi đem theo Bất Đắc Chí vào hang. Tuy nhiên chưa lại gần, âm thanh gươm kiếm đã vang lên trong không khí.

"Bạch sư đệ!"

Tận cùng hang động mở ra một khoảng đất bằng lộ thiên, nơi có đom đóm bay rợp trời và rắn độc lởn vởn tràn lan đầy mặt đất.

Ngôn Khanh nhìn thấy Bạch Tiêu Tiêu cưỡi gió giữa không trung.

Thiếu niên mảnh khảnh cầm kiếm cũng chẳng chắc tay, mà lại vẫn cố chấp chống cự cuộc tấn công của một con rắn khổng lồ. Trông cậu ta nhễ nhại mồ hôi, thân khoác áo hồng, nét mặt có vẻ ngấm ngầm chịu đựng.

Dù đang ở nguyên anh sơ kỳ nhưng Bạch Tiêu Tiêu hoàn toàn chưa kiểm soát được linh lực của mình. Rắn khổng lồ thân rộng một thước, màu vảy đen tuyền, thân hình cao ngất đã chằng chịt vết thương. Như một con thú dữ bị giam cầm, răng nanh lộ rõ, cặp mắt đỏ lòm, nó bổ nhào hòng cắn xé Bạch Tiêu Tiêu.

Trên thực tế, rắn khổng lồ đã bị khí của Tử Tiêu do Bạch Tiêu Tiêu vô tình thả ra gây thương tích, dẫn đến việc yêu đan tan vỡ, linh lực hao mòn. Do đó, hiện giờ nó chỉ ỉ vào địa hình hiểm trở để ngoan cố chống trả mà thôi, về cơ bản không thể làm hại đến Bạch Tiêu Tiêu.

Đứng trước một con cự xà không có tu vi, tu sĩ như Bạch Tiêu Tiêu sẽ dễ dàng giết chết. Ấy thế nhưng hành động tưởng chừng rất đơn giản ấy lại bị cậu ta làm cho phức tạp muôn trùng.

Ngôn Khanh ôm Bất Đắc Chí, đứng nhìn Bạch Tiêu Tiêu múa kiếm trên không.

Áo hồng phiêu diêu, cử chỉ lả lướt như hoa thấm hơi sương như trăng ngâm trong nước, lúc múa hăng say thì đuôi mắt cậu ta còn rơm rớm đỏ.

Choang. Kiếm trong tay bị đuôi rắn hất tung và rơi liền xuống đất, Bạch Tiêu Tiêu thấy thế thì kinh hãi tột cùng. Thời khắc lâm nguy, Nhan Nhạc Tâm vẫn luôn âm thầm quan sát một bên lập tức ra tay cứu lấy cậu ta.

Mọi người phái Hợp Hoan la lên rối rít.

"Bạch sư huynh!"

"Bạch sư đệ, đệ không sao chứ!"

Lúc này, Quân Như Tinh còn bận táy máy chiếc la bàn bát quái của mình: "Ui cha bên trái, ấy không phải, bên phải chứ, ơ khoan! Sao ta lại cảm giác nó chỉ đường cho ta xuống lòng đất thế nhỉ!"

Buồn ngủ mơ màng, Bất Đắc Chí nằm gục trong lòng Ngôn Khanh.

Biến cố phát sinh ngay tại khoảnh khắc Nhan Nhạc Tâm cứu Bạch Tiêu Tiêu: trước khi thân xác nổ tung, con rắn độc bất thình lình vùng lên và cắn trúng cánh tay Nhan Nhạc Tâm đang che chở cho Bạch Tiêu Tiêu.

Mọi người trợn trừng hai mắt: "Nhan sư huynh!"

Dưới ánh sáng óng ánh của bầy đom đóm, Ngôn Khanh quan sát rõ hết thảy sự việc vừa xảy ra. Y thấy khi Nhan Nhạc Tâm ngất xỉu vì trúng độc trong lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì Bạch Tiêu Tiêu tái nhợt mặt mày lại để lộ một nụ cười nhè nhẹ.

Sau đó y cũng thấy Bạch Tiêu Tiêu ôm Nhan Nhạc Tâm đáp xuống nền đất với cặp mắt đỏ bừng, vừa ôm vừa nức nở gào lên "Nhan sư huynh, huynh đừng làm sao mà."

Y đồng thời nhìn thấy Ân Vô Vọng lạnh lùng cầm trường kiếm, đứng ở một đầu hang động.

Ngôn Khanh không khỏi nhớ lại đoạn hồi ức y buộc phải tiếp nhận khi mới hồi sinh.

... đoạn hồi ức liên quan đến Bạch Tiêu Tiêu và Tạ Thức Y.

[Tạ Thức Y phải xui tám đời mới gặp phải Bạch Tiêu Tiêu. Hỡi ôi đấng cứu thế họ Bạch, tao cắn rơm cắn cỏ lạy mày hãy cứu thiên hạ bằng bản lĩnh cá nhân đi được không? Đọc đến phần ở thành Chướng, Bạch Tiêu Tiêu khóc lóc quỳ xuống cầu xin Tạ Thức Y lấy máu cứu dân trong thành mà em ức phát khóc luôn các chế ạ.]

[Đấy là thành Chướng đấy tổ sư bố nhà nó chứ. Chính là cái quả thành Chướng chứa lũ súc sinh suýt lột da róc xương Tạ Thức Y, mẹ ác ôn thì ác giả ác báo đi chứ! Quan trọng nhất là Tạ Thức Y lại còn đồng ý, đùuuuu người lương thiện, nửa đêm canh ba đọc tăng xông tỉnh cả người!]

Dùng máu bản thân cứu người thành Chướng.

Ban đầu y lấy làm lạ vô cùng: chỉ là một câu chuyện một người thèm đòn một người thèm đập thôi mà, làm gì mà phải nổi quạu dữ thế.

Bây giờ cảm nhận của y đã thay đổi: nếu là y thì y cũng sẽ tức chết luôn được thật.

Y thấy thật sự không đáng.

... Ngay cả việc đặt Tạ Thức Y bên cạnh những kẻ này cũng là một hành động bôi tro trát trấu lên mặt Tạ Thức Y.

Nghĩ đến đây, Ngôn Khanh dời mắt. Không biết vì sao mà lần này y còn chẳng có đến cả tâm tình hóng chuyện, nên y đã quay đầu đi thẳng.

Quân Như Tinh: "Ta hết xem tinh tượng lại đến bói đất bói trời, mãi mới tìm ra hướng đi phù hợp nhất! Yên huynh, chúng ta đi về phía nam thôi!"

Trôi nổi đầy trong không khí là bầy đom đóm sáng lung linh, tuy nhiên chúng không phải chiếu dạ huỳnh, bởi ánh sáng phát ra từ chiếu dạ huỳnh phải có màu xanh lam mới đúng.

Quân Như Tinh: "Ấy ấy ấy, sao Yên huynh lại đi hướng bắc rồi."

Giữa đám người, Ân Vô Vọng nghe tiếng ngẩng đầu. Thấy bóng lưng Ngôn Khanh, gã sửng sốt, tay siết chặt viên thuốc trong tay.

Ngôn Khanh đi về hướng bắc là hoàn toàn dựa vào trực giác. Mà trên thực tế, trực giác của y rất hiếm khi sai sau những tháng ngày được rèn giũa trong hang Vạn Quỷ.

Con đường trước mắt mịt mờ sương phủ. Càng đi, tiếng suối chảy róc rách càng vọng lại gần. Sương thưa dần là lúc một thung lũng khác hiện ra. Thung lũng này tọa lạc giữa vùng linh sơn rầm rì tiếng thác xung quanh thấp thoáng rừng trúc và thông xanh, cùng với cảnh hoa nở rợp mê hoặc tầm nhìn. Cảnh quan tổng thể thanh nhã và tĩnh mịch tựa như chỗ ở của thần tiên. Liếc mắt nhìn đó đây sẽ đột nhiên thấy được một dải sương trắng vắt ngang một tòa lầu.

Sừng sững trước mặt Ngôn Khanh là một tòa lầu cao sáu tầng với mái ngói màu xanh hếch lên ở các góc, và hệ thống rường cột chạm khắc cầu kỳ.

Tòa lầu này có kiến trúc thoáng đãng và phong nhã, bất luận là cửa sổ hay là cửa chính đều được thiết kế tỉ mỉ vô cùng.

Quân Như Tinh cũng thẫn thờ mất hồi lâu. Hắn vốn chỉ muốn vào hang bắt chiếu dạ huỳnh, nào đâu ngờ được nơi đây còn giấu bồng lai tiên cảnh.

"Đây là đâu thế?"

Ngôn Khanh đáp: "Đã là thứ mà tiền bối kỳ động hư để lại thì cứ vào thôi."

"Yên huynh chờ tí đã." Quân Như Tinh nhất quyết phải đoán một quẻ mới yên tâm.

Nhưng Ngôn Khanh mặc kệ hắn, đưa Bất Đắc Chí vào trước. Tuy nhiên đến gần y mới phát hiện ra mọi cửa nẻo ở đây đều đóng chặt. Đại trận được xây dựng ngay dưới đáy tòa lầu khiến cho linh lực chỉa lên tua tủa thành những sợi xiềng xích, hòng ngăn cản những vị khách ngoại lai như bọn họ.

Liếc mắt nhìn xung quanh, Ngôn Khanh tiếp tục phát hiện thấy một người không nên xuất hiện ở nơi này.

Kính Như Trần.

Do bị lửa trời Xích Linh phá hủy dung nhan, Kính Như Trần thường xuyên đeo một tấm mặt nạ mỗi khi ra ngoài. Nàng vừa túm tóc vừa lảng vảng trước cửa lầu, trông rõ ràng là đang trằn trọc nghĩ cách tiến vào bên trong. Sau đó Ngôn Khanh nhận ra Phi Vũ không kề sát bên nàng như thường lệ.

"Sao cô lại ở đây?" Ngôn Khanh xách Bất Đắc Chí lại gần.

Kính Như Trần ở vườn thuốc quanh năm, rất hiếm lúc giao tiếp với mọi người. Điều này khiến nàng giật thót mình khi thoạt nghe thấy tiếng gọi, song quay đầu thấy là Ngôn Khanh thì nàng lại lập tức thở phào.

Nàng không hề biết chính Tạ Thức Y đã gây ra vết thương cho Phi Vũ. Còn Ngu Tâm, tuy đã lấy ít máu của nàng, nhưng lại bằng lòng giúp nàng cứu Phi Vũ. Thế nên trong mắt Kính Như Trần thì Ngu Tâm và Tạ Thức Y đều là người tốt, mà Ngôn Khanh cùng phe với họ thì cũng nghiễm nhiên là người tốt.

Kính Như Trần chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng đáp: "Ta muốn vào nhưng không biết vào làm sao."

Ngôn Khanh: "Cô vào làm gì?"

Kính Như Trần thật thà: "Phi Vũ mắc bệnh, ta muốn bắt chiếu dạ huỳnh chữa bệnh cho hắn."

Ngôn Khanh: "Chiếu dạ huỳnh ở nơi này à?"

Kính Như Trần đáp: "Ừ, tiền bối bảo ta thế."

Ngôn Khanh: "Tiền bối nào cơ?"

Kính Như Trần: "Tiền bối Ngu Tâm."

Ngôn Khanh: "..."

Lúc này, cuối cùng Quân Như Tinh cũng bói ra điềm lành nên liền theo sau. Vừa bước vào đã thấy Ngôn Khanh đang trò chuyện với một thiếu nữ áo trắng, phong tư đoan trang, hắn lấy làm ngạc nhiên: "Yên huynh, đây là?"

Kính Như Trần ngẩng đầu nhìn Quân Như Tinh, thầm nghĩ bạn của Ngôn Khanh thì chắc chắn cũng sẽ là người tốt, vậy nên nàng nở nụ cười vui vẻ và nhẹ nhàng chào hỏi: "Ngươi hỏi ta à? Ta tên là Kính..."

Ngôn Khanh ngắt lời nàng, nói: "Đây là sư muội cùng tông Vong Tình với ta, tên là Cấm Ngôn."

Kính Như Trần: "???"

Kính Như Trần ngớ người: "Ớ?"

Quân Như Tinh chỉ nhìn riêng khuôn miệng và dáng cằm lộ ra ngoài của Kính Như Trần là đã chắc mẩm nàng là một mỹ nhân. Điều này làm hắn chua xót nghĩ, tông Vong Tình lấy đâu ra nhiều mỹ nhân tuyệt thế vậy cơ chứ, bất kể nam nữ, ai ai cũng thuộc dạng nghiêng nước nghiêng thành.

Dù đáy lòng còn thấy cái tên "Cấm Ngôn" quái đản, nhưng chung quy mỗi tông môn đều sẽ có phong cách riêng của mình, nên hắn không tiện thắc mắc.

Thay vào đó, Quân Như Tinh vui vẻ làm quen với mỹ nhân: "Chào sư muội Cấm Ngôn, ta tên là Quân Như Tinh."

Kính Như Trần vừa vào bí cảnh đã lạc khỏi Phi Vũ, giờ đành phải lưu lạc trong bí cảnh một mình. Không có tu vi cản trở bước chân nàng, cho nên nàng chỉ có thể tin tưởng duy nhất một mình Ngôn Khanh, hệt như một chú chim non lạc lối.

Ngôn Khanh nói cái gì thì chính là cái đó.

Vì vậy đối diện với thái độ nhiệt tình của Quân Như Tinh, nàng cũng thuận theo mà mỉm cười rực rỡ.

Ngôn Khanh hoàn toàn không hiểu Ngu Tâm lừa Kính Như Trần vào bí cảnh làm gì, chẳng lẽ là lừa nàng đi tự sát?

"Tay thị vệ hay đi cùng cô đâu?"

Giương cặp mắt trong veo không nhiễm bụi trần, Kính Như Trần ngoan ngoãn đáp: "Phi Vũ và ta lạc nhau rồi. Chúng ta vốn cùng tiến vào đây, nhưng giữa đường hắn bị thứ gì đó dẫn đi, giờ chưa trở lại, hắn chỉ bảo ta phải luôn giữ vật này."

Nói đoạn nàng chìa tay cho Ngôn Khanh xem một tấm gương.

Viền gương là những bụi dây leo được khắc từ bạch ngọc, xoắn xung quanh một viên bích ngọc nằm chính giữa.

Ngôn Khanh mới liếc nhìn đã nhận ra chiếc gương này không phải vật tầm thường, thậm chí còn ẩn giấu hơi thở của kỳ hóa thần. Hình như mặt gương cũng có hoa văn, màu vàng nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện.

Tương đồng, Quân Như Tinh là người của lầu Chiêm Tinh nên rất nhạy với chuyện này, hắn thốt lên đầy kinh ngạc: "Đợi đã sư muội Cấm Ngôn, muội đặt gương này nằm ngang cho ta xem một chút."

Kính Như Trần ngoan ngoãn gật đầu, ngẫm nghĩ chốc lát nàng lại bổ sung: "Ừm, nhưng ngươi chỉ được nhìn thôi nha, không được cầm đâu, Phi Vũ dặn ta không được cho bất cứ ai chạm vào nó."

Ngôn Khanh: "..."

Quân Như Tinh chưa gặp cô nương nhà nào đơn thuần và đáng yêu đến thế, thành ra giờ xúc động quá khiến hắn hơi ngượng ngùng. Hắn vội vàng hắng giọng: "Được, ta chỉ nhìn chốc lát thôi." Vừa nói hắn vừa kiềm chế trái tim đập rộn để mà xem xét kỹ hoa văn trên gương. Chẳng qua càng xem, nụ cười càng lụi tắt, cuối cùng hắn nghiêm túc hỏi: "Sư muội Cấm Ngôn, gương này là của thị vệ cho muội à?"

Kính Như Trần: "Đúng vậy."

Quân Như Tinh cau mày.

Ngôn Khanh hỏi: "Gương này có gì quái hả?"

Quân Như Tinh đáp: "Quái thì cũng không đến mức. Tuy nhiên hoa văn trên mặt gương là hoa song sinh, điều ấy làm ta có dự cảm tấm gương này đã bị hạ chú. Chẳng qua ta tu hành chưa sâu nên không nhìn ra là loại chú nào."

Ngôn Khanh: "Hoa song sinh?"

Quân Như Tinh gật đầu: "Chính xác, hoa song sinh giống như sâu độc mẹ con, hay còn gọi là mẫu tử cổ. Trong số mệnh thì thứ này vẫn luôn rất bí ẩn. Nói là cộng sinh, thì lại thấy nhất định phải có một vinh một hư; nói là khắc tinh, thì lại thấy chúng sinh-tử đồng hành." Dứt lời Quân Như Tinh gảy bàn tính dăm ba cái rồi gật đầu vẻ nghiêm túc. Sau đó hắn nói với giọng chắc mẩm: "Nếu gương này vẽ hoa song sinh thật thì ta đoán muội ấy và thị vệ đang có quan hệ đồng hành sinh tử. Vậy nên thị vệ mới dặn muội ấy phải giữ gương cho thật kỹ."

Ngôn Khanh cúi đầu nhìn tấm gương, bỗng bật cười: "Không, ta cho rằng người cộng sinh cộng tử với nàng không phải người thị vệ kia, mà là một người khác nữa."

Một người mà có lẽ Kính Như Trần hiện giờ không quen không biết. Một người mà Thượng Trùng Thiên nghĩ cũng không dám nghĩ về.

Ngôn Khanh hỏi Kính Như Trần: "Phi Vũ dặn cô cứ cầm gương thôi là được à?"

Kính Như Trần ngẩn người. Thật ra nàng muốn đáp rằng: không phải, Phi Vũ dặn nàng phải đập vỡ gương khi gặp nguy hiểm. Nhưng đây là một bí mật, dù có ngây ngô thì nàng cũng hiểu không thể dễ dàng kể chuyện này cho người khác biết.

Kính Như Trần bối rối cúi đầu, siết chặt quần áo, đáp qua loa: "Ừm."

Ngôn Khanh không vạch trần nàng.

Y lấy làm tò mò về một vấn đề khác: Kính Như Ngọc là một kẻ vừa đa nghi vừa thận trọng. Vậy thì sao ả lại chừa mạng cho Kính Như Trần sau khi bản thân lên làm môn chủ.

Hơn nữa, nếu quả thực là cộng sinh cộng tử, thì sao Kính Như Ngọc không giám sát Kính Như Trần cẩn thận, mà lại dùng biện pháp nuôi thả làm người khác có cơ hội lợi dụng Kính Như Trần để đối phó với Kính Như Ngọc? Rốt cuộc tấm gương này có tác dụng gì?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info